Phần 55
Phi nhìn theo cả đám đó, tay nó nắm chặt lại, mặt nghiêm túc mà đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó rất quan trọng thì phải, Phi đi vào trong nhà, nó đi ra chỗ biệt thự phía sau, đi tìm chị Chảnh với Nhi, thấy hai bà đang ngồi cùng đám chị em mà an ủi Lan với Trinh, chắc là lo Dũng đi xa với lo lắng không chưa được tay thì phải.
– Chị Chảnh, Tuệ Nhi, hai người ra đây nói chuyện 1 lát. – Phi nói…
Hai người bị gọi tên thì giật cả mình, bảo nhau mà đi ra chỗ Phi, nó đứng chắp tay ra sau mặt rất nghiêm túc, cứ như là sắp đánh nhau vậy, chờ hai người ra tới nơi, Phi nhìn khuôn mặt cả hai, đều xinh đều đẹp nhưng 1 người thì đẹp kiểu gái cổ xưa, bộ sườn xám vẫn cứ mặc hằng ngày, còn 1 người thì cứ như hổ cái, thẩm mà không chịu nổi, đẹp mà thôi quá, khó đẻ đái @@.
– Sắp tới, 2 tháng rưỡi nữa phải đi Thái Lan, có 1 chuyện quan trọng giúp Dũng, hai người ai đi được không? – Phi lên tiếng hỏi, nó không ép buộc không gò bó, đây là chuyện liên quan tới mạng người, ai đi cũng vậy đều phải chịu khổ và nguy hiểm cực kỳ.
Hai người đắn đo nhìn nhau, Nhi thì cô đi cũng được mà không cũng được, chỉ là ở bên cạnh Phi vì không có chỗ dừng chân, ở lại đây cũng quen dần với mấy chị em, chuyện trò cũng khá xôm, chị Chảnh cũng thế, cả hai đều chưa phát sinh quan hệ gì với Phi cả.
– Vậy để tôi đi, dù sao cũng quen biết mỗi anh, anh đi rồi nhỡ có chết thì tôi cũng biết mà rời đi chứ. – Nhi lên tiếng.
– Thôi, Nhi ở nhà đi, để chị đi cho, nguy hiểm qua do con gái chân yếu tay mềm. – ChỊ Chảnh nói, Nhi nghe xong hơi hoang mang >??? Ủa bả cũng là con gái mà ta @@ sao lại nói mình con gái chân yếu tay mềm nhỉ???
Phi nghe vậy thì ngắt lời, nó khá đau đầu trong việc chọn.
– Thôi, đi tất. – Phi nói, hai người im lặng nghe vậy cũng hợp lý, thêm người thêm hy vọng. Phi nó đánh mắt nhìn chị Chảnh với Nhi, nó cầm tay Nhi mà lôi đi, Nhi ngơ ngác, cô không biết Phi định lôi mình đi đâu, cô nhìn chị Chảnh ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng chị Chảnh có quan tâm đâu, bả lại quay lại chỗ mấy người kia đang ôm nhau mà túm túm nói chuyện.
Phi kéo Nhi vào phòng, nó cầm tay Nhi mà lôi vào quăng lên giường. Nhi bị hất mà bị động xoay đúng 1 vòng ngã xuống giường.
– Anh làm gì đấy? Sao lại lôi vào đây? – Nhi lên tiếng…
– Bàn chuyện, cởi quần áo ra đi. – Phi noi rất tự nhiên, Nhi trợn mắt, chuyện gì mà lại cởi quần áo??? Ủa bàn chuyện gì vậy nhỉ?
– Chuyện gì mà cởi quần áo? Dê tôi à? – Nhi ngây thơ hỏi…
– Chuyện này. – Phi cởi áo xong thấy Nhi vẫn còn đang ngồi trên giường, nó nhảy lên mà đè Nhi xuống, lật úp cô xuống giường, nó cầm cạp chiếc sườn xám mà kéo lên tới eo, bộ mông trắng tinh lộ ra, Phi đưa tay mà nắn mà vạt.
“Á… đau… anh làm gì đấy? Bỏ tôi ra!!!” – Nhi kêu lên, cô còn chưa hiểu gì mà bị thằng Phi nó lột mẹ trần truồng rồi, cô giờ mới biết là Phi nó định làm gì… Nó như con thú điên bị lé @@ nhào vào mà xâu xé cô, Nhi chỉ biết gào lên mà kêu cứu, nhưng có ai đâu mà cứu, trên này ai mà để ý @@ Phi nó hóa thân thành quái vật đớp cô công chúa Nhi ngon lành.
Sau 2 tiếng vật lộn, Phi đi ra ngoài, nó nhìn chị em vẫn còn đang buôn dưa lê thì mới hô to cho Mai – Linh nghe:
“Từ giờ Tuệ Nhi giống bọn em nhé” – Phi gào to lên rồi lẩn mất tăm, Mai – Linh – chị chảnh – Lan – Trinh nghe Phi nói vậy… đều hiểu ra vấn đề rồi, xem ra… Tuệ Nhi… Lập tức chị em chạy lên nhà, đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng tan hoang, bàn ghế đổ la liệt, cốc chén rồi tủ rồi giường chiếu, bị đổ vỡ rồi méo xộc xệch hết cả. Thảm nhất là Tuệ Nhi, có vệt máu đỏ dưới ga giường. Tất cả có mặt ở đó đều cùng 1 suy nghĩ, vậy là… em Nhi… Bị mất trinh rồi, Phi le vừa mới làm chuyện này với Nhi rồi, nhìn căn phòng với cơ thể có vài lốt tay đỏ ửng với mệt rã rời của Nhi là hiểu, chiếc sườn xám bị xé tan nát cứ như bị 1 con thú hoang cắn xé vậy.
Dũng sau 1 ngày ở bên chỗ Bưởng, giới thiệu 2 con mẻ đẹp như tiên cho nó làm vợ thì thằng cu khoái chí lắm, nó cười không ngậm được mồm, bảo đám Hương ngồi nghỉ, nó đưa 2 con bé kia vào phòng, mãi tận hơn tiếng sau mới đi ra, thấy người có vẻ hơi run run, Dũng nhìn mà buồn cười, chân thằng cu đang đập vào nhau, mới có hơn 1 tiếng, có 2 em mà đã thế này, nhìn dàn hậu cung của nó thì chắc thôi xin ngất.
– Sao? Được không? – Dũng hỏi…
– Được anh ạ, em nghe anh Phi nói về anh rồi, hai người đi xuống dưới hầm với em nhé. – Bưởng nói, sảng khoái quá thì phải bắt đầu làm việc thôi.
– Khoan đã, 1 con bé kia là của anh cho mày, còn con bé còn lại cũng có 1 thằng bạn, nhưng nó bị nặng hơn, mất cả tứ chi, mày có giúp được không?? Thì để con bé đó ở lại, còn không thì… – Dũng ngập ngừng nói.
Bưởng cũng đoán ngay, nó ra điều kiện là 1 con mà mang tới 2 là kiểu gì cũng có biến rồi. Nhưng hai đứa đều đẹp, bỏ 1 thì uổng quá.
– Nhưng mà 1 con bé đấy thì hơi ít, phải hơn mới được. – Bưởng ranh ma ra điều kiện.
– Nói đi, thêm cái gì nữa? – Dũng dứt khoát đáp.
– Em muốn anh chuyển cho em cái phòng thí nghiệm về dưới xuôi, 1 căn nhà to và chút tiền, mẹ em cũng già rồi, em muốn cho bả được sống ở dưới cho nhàn hạ. – Bưởng nói, no đăm chiêu mà nhìn người mẹ đang ngồi ngoài sân để nhặt nhạnh mấy mẩu củi thừa nhóm bếp làm cơm. Bưởng nghĩ 1 chi với 4 chi thì khác gì nhau, chỉ là hơn về thời gian mà thôi, nó cũng muốn được tạo ra những sản phẩm, những phát minh để đời…
– Không thành vấn đề. – Dũng quả quyết đáp, Dũng ra hiệu cho Hương, báo về dưới để cho mộc cắc lên đây, chắc phải đi trực thăng chứ leo này mà khiêng nó ngã thì bỏ mẹ.
3 hôm sau, Mộc cắc cũng được chuyển tới chỗ của Bưởng bằng trực thăng, mãi mới đỡ được nó xuống, chỗ này toàn đồi với núi. Phi an tâm ở nhà khi mà hai đứa chiến hữu đang đi chữa trị, xem ra sắp tới nó cũng phải tiến bộ hơn rồi, vì bọn này đi “độ” hàng về, lực chiến chắc chắn hơn nó, chưa nói mộc cắc, nó phòng thủ còn mạnh hơn, cho nên hai thằng đó Phi không thua được, chưa 1 trận nào nó không xung phong cả, bây giờ cũng thế, sau này cũng phải vậy.
Phi cũng tranh thủ mà mang cây đao mẻ đi làm lại, nó muốn giảm kích thước 1 chút, nhưng độ sắc bén phải hơn trước.
Thời gian thấm thoát trôi đi như chó chạy ngoài đồng, hôm nay được hai tháng rưỡi từ ngày Dũng rời đi, Phi như ước hẹn, nó gọi Nhi với Chị chảnh tới, đến lúc lên đường rồi. Bỗng nhiên Phi như sực nhớ ra gì đó, nói quay lại nhìn chị Chảnh nghiêm túc hỏi…
– Đi hết rồi ai ở nhà bảo vệ họ? – Phi hỏi Chị chảnh…
Chị chảnh lúc này cũng hơi ngớ người ra, ô kìa… Đúng rồi, đi hết thì ai ở nhà bảo vệ cho mấy bà kia??
– Chị chảnh ở lại đi. – Phi dứt khoát nói, chẳng hề suy nghĩ gì cả, nó là vậy, quyết nhanh như cơn gió mà cái quyết đấy có đúng và có phù hợp hay không thì còn phải TÙY @@.
Linh – Mai, hai người đi ra mà tiễn Phi với Nhi lên đường…
– Nhi, giữ gìn nhé, bảo trọng nhé!!! – Mai nói, cô xêm xêm tuổi Nhi, hai người rất hợp cạ với nhau, cô lo lắng cho Phi với Nhi lắm, Mai cũng dự định thời gian này cho thằng cu về chơi với ông bà, cũng lâu rồi, cũng về chơi với bà của Phi, bà đã cao tuổi rồi, có lẽ nên đón bà với con bé em gái của Phi lên đây ở để chăm sóc, Mai rất tinh tế, ở quê dù có đầy đủ thế nào nhưng thằng cháu nó đi biền biệt có về đâu??? Cũng để cho bà được chơi với thằng chắt, sợ rằng lúc nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng kịp gặp.
– Anh Phi… em đón bà với em gái lên đây nhé!!! – Mai nói…
Phi đứng đó, lặng người trước câu nói của Mai, hình ảnh bà nó hiện lên, cũng lâu rồi nhỉ!!! Bà của nó… em gái nó thì cũng lớn dần rồi, mấy năm nay nó không về được… nhớ lại hình ảnh của bà… chạnh lòng, hai dòng nước mắt như muốn chảy ra…
– Ừ… chăm sóc bà giúp anh nhé. – Phi nói, nó là vậy đấy, nóng tính… phổi bò… nhưng động tới gia đình, anh em người thân… nó rất hay xúc động…
Linh cũng đi tới mà cầm tay Phi… cô chẳng có ai thân thích cả, chỉ có Phi thôi… Mong rằng nó đi sẽ trở về… cô sợ lắm, sợ mất Phi… Cô biết làm gì???
– Bố ơi!! – Tiếng gọi trong trẻo, nót nớt vang lên, một đứa bé trai, đứng sau mẹ nó mà kêu lên… nó sợ hình tượng của phi, dữ dằn hổ báo… nhưng lại vẫn muốn được lại ôm bố nó, cũng 6 – 7 tuổi rồi, cũng biết nhận thức được bố sắp đi xa rồi, thấy mẹ Mai và mẹ Linh bịn rịn như thế, nó đoan chuyến đi này không hề đơn giản, nó rụt rè mà đi ra, đứng trước mặt phi, ánh mắt vô tư và sự sợ sệt của đứa trẻ non nớt…
Phi ngồi xuống, nó nhìn thằng cu… Con trai nó đã lớn như vậy, vậy mà nó… Có bao giờ… để ý tới không??? Hay bận mải với những cuộc chém giết ngoài kia, Phi nghẹn họng, nó thực sự nghẹn họng, vòng tay mà ôm lấy thằng nhỏ…
– Ngoan, ở nhà con phải chăm sóc mẹ Mai với Mẹ linh nhé. – Phi nói rất nhẹ nhàng, hiếm khi thấy nó nói chuyện như vậy. Mai với mọi người đứng cạnh… cũng quặn ruột nhìn hai bố con nó ôm nhau. Đám nhà Dũng cũng ra đây, đứa bé gái cũng chạy tới, con bé này… nó gan hơn thằng cu nhà Phi…
– Bác Phi, đi đón mẹ ying của cháu ạ? – Nó hồn nhiên đi tới hỏi, hai khuôn mặt ngây thơ này… azzzz… biết nói gì đây…
– Ừ… bố Dũng bận nên bác đi hộ. – Phi xoa đầu nó mà nói.
– Bác đi cẩn thận nhé. – Con bé cầm tay đang xoa đầu của phi mà nói.
– Bố về sớm với con nhé… – Thằng bé cũng sụt sùi mà nói…
Phi gật đầu, đứng dậy, nhìn hai đứa trẻ đang nắm tay nhau mà đi ra phí sân để chơi, nó thấy buồn cười cho mình… hạnh phúc của nó tìm kiếm… là đây mà!!!
Phi với Nhi rời đi, họ lên taxi mà đi ra sân bay, để lại sau những bà vợ, cùng hai đứa trẻ con vẫy tay chào…