Phần 63
– Hừm, gia tộc Niran có vẻ rất thích xen vào chuyện bao đồng nhỉ? – Lăng vũ nói…
– Cũng còn tùy người gây chuyện là ai. – Ying cười nhẹ mà đáp.
Lúc này khi có Ying tham chiến, thực lực của bên Vương đề cao rất nhiều, bảo sao Vương lại cười nhiều như thế.
– Tứ Long tập trung đánh một người, đánh nhanh thắng nhanh, Ying phiền cô đánh với Lăng vũ còn những người còn lại chia nhau mà đón tiếp các vị khách khác. – Vương nói rồi lùi lại, đứng xem mọi người.
Mặc dù Tứ Long chỉ nghe lệnh của Dũng nhưng những chuyện này nên nghe Vương phân phó, dù gì khi Dũng với Phi không ở nhà thì Vương nói là có trọng lượng nhất. Ying cũng không bàn cãi gì cả, cô chính là xuất hiện để ngăn Lăng Vũ.
Tứ Long đè một người trong số kia ra mà đánh, mấy người đi cùng muốn giúp lắm nhưng bị thân tín hạng 2 quây kín, cực kỳ phiền phức. Tứ Long thực lực khi kết hợp lại Phi còn phải toát mồ hôi thì một trong số đám này tuổi gì mà đòi sánh vai, rất nhanh bốn người đè tên đó mà đánh cho không thở được.
Thằng đó rống lên rồi chửi, tiếng Thái Lan, bốn người không hiểu, nhưng chắc chắn là thằng này nó đang hỏi thăm “phụ huynh” của bốn người rất nhiều @@
Hỏa Long dồn lực vào cước mà nhảy lên, dẫm vào lưng Bạch Long bật lên cao mà đá mạnh vào vị trí ngực tên đó, nhưng may mắn đưa tay lên đỡ, lực phản chấn lại làm cho cánh tay của tên này có chút tê dại. Thấy tình hình không khả quan, Lăng Vũ xách đao dài mà định nhảy tới hỗ trợ.
“Viu…” Cây phi đao lao tới, Lăng Vũ phải nhanh chóng đưa đao lên hất ra, trận trước cũng vì những cây phi đao này mà Lăng Vũ bị hạn chế rất nhiều. Lăng vũ tức tối, chuyển mục tiêu sang Ying, biết rằng đánh với tộc Niran chỉ có giáp lá cà thì may ra phần trăm chiến thắng còn cao, chứ mà để khoảng cách là ăn Phi đao liên tục.
“Keeeeng…” Phi đao lại lần nữa bị đánh bật ra, nó ma sát với lưỡi đao làm tiếng kêu khá gai người, Lăng Vũ mượn đà nhảy lên, cầm cây đao dài mà bổ xuống đúng vị trí của ying, nhưng với thân thủ của một sát thủ hạng cực phẩm thì né đòn là chuyện đơn giản, nhưng né đòn là một chuyện, vừa né đòn vừa tìm ra sơ hở để tấn công thì đó mới chính là cái cao siêu của một sát thủ xuất sắc nhất.
“Viu…” Cây phi đao bay ra, với khoảng cái rất gần thế này để né được thì hơi khó khăn, Lăng Vũ chỉ biết cố làm sao cho cây phi đao không đâm thẳng vào người, sượt qua đùi cứa vào để lại một vết thương đang bắt đầu rỉ máu ra… Tuy vậy nhưng không ảnh hưởng đến lực tấn công của Lăng Vũ, vẫn cây đao sáng loáng, đâm tới, tốc độ cực nhanh, Ying không hề nao núng, kéo cây đoản kiếm cạnh hông lên đỡ, nhưng không phải đỡ trực tiếp vì cô biết lực của Lăng vũ mạnh cỡ nào, chỉ mượn lực mà hất cây đao sang bên cạnh, “keng… roạt…” tiếng đao với đoản kiếm va vào nhau nhưng bị Ying khéo léo kéo sang bên cạnh, lực mượn cho nên không hề mất tí sức nào.
Ying nhảy lên, lộn một vòng trên không mà tung cước xuống, cú ra đòn rất nhanh, Lăng vũ cũng cầm đao chém ngược lên, cũng muốn chờ Ying bổ cước xuống thì cho cô vĩnh biệt một bên chân luôn, nhưng đéo ngờ được là Ying lại thu cước về rồi tay cầm đoản kiếm mà đâm tới, cách một gang tay nữa là cho Lăng Vũ thí mẹ luôn, Lăng vũ ngửa người ra, pha ra đòn cực kỳ ảo diệu của Ying làm cho Lăng Vũ toát mồ hôi lanh… nếu không chủ động thì cay đoản kiếm kia đã đâm thủng ngực của mình rồi… Lăng vũ nhảy lùi lại, đưa mắt nhìn xung quanh cần người yểm trợ, cần lắm một người làm phân tâm chú ý của Ying để mình còn ra tay, nhưng không có ai được nhàn rỗi, chẳng ai có thể thở chứ đừng nói là giúp.
“Hự…” Tiếng bị dính đòn từ miệng của tên đánh với Tứ Long vang lên, máu chảy ra khỏi khóe miệng, tên này đưa tay lên lau đi, nhìn bốn người tước mắt, cảm giác mình không có sức đánh trả luôn chứ nói gì tới đánh ngang phân.
“Long Hình Quyền”
Hắc Long hô lên, nó nhớ lại Phi lé cùng bọn nó trước vừa đánh vừa hô thấy có vẻ mạnh hơn thật cho nên lại gào mồm lên mà hô, làm cho mọi người xung quanh nghe tiếng hô thấy khó hiểu, nhưng chỉ có Tứ Long là hiểu ra vấn đề.
Một quyền mạnh như búa đánh tới, làm cho tên bên Lăng vũ có phần áp lực, chả hiểu sao nỗi áp lực vô hình đang đè xuống, vội vàng nắm quyền mà vận sức hết cỡ để chống đỡ. Hai quyền va nhau, đang cảm thấy có vẻ bình thường thì bất chợt bên cạnh như có gì đó đang uy hiếp tính mạng.
“Viu…” Tiếng rít gió lao tới, nhanh như điện xẹt.
“Phực” cây phi đao lao tới đâm ngập vào người của tên này… Lùi lại sau, đưa tay lên ôm vết thương… ánh mắt căm thù mà quay sang nhìn Ying.
– Con mẹ nó. – Lăng Vũ chửi rồi cầm đao muốn lao tới.
– Bình tĩnh, không thấy có gì khác à? – Ying hỏi. Câu hỏi làm cho Lăng vũ khựng lại… Bây giờ mới cảm thấy ở dưới vết thương có gì đó rất nhức và nhói đang truyền đến, cúi xuống nhìn nơi miệng vết thương đang có dấu hiệu bầm tím thì phải… chỗ đó máu chảy ra cực kỳ lạ, màu không phải đỏ tươi nữa mà có màu sẫm… Lăng Vũ nhíu mày nhìn Ying…
– Sao lại vậy??? Mẹ nó chứ. – Lăng Vũ bây giờ chỗ đó mới truyền hết đến cảm giác đau đớn vô cùng… Lại còn thấy mình dần như mất đi sức lực…
Mấy người kia thấy Lăng Vũ đang dần dần khụy xuống thì cũng lao trở lại, cố gắng mà nhảy tới để xem sao.
– Có thêm chút chất lỏng có hại trên lưỡi phi đao, thấy thế nào? – Ying cười nói. Thì ra, cô lại còn chơi thêm thuốc độc trên đó thì ai mà đỡ nổi đây…
– Mẹ nó… con đàn bà nham hiểm… – Lăng Vũ chửi, nhưng một tên trong số 5 người từ thái lan qua đã gục xuống, mép sùi bọt trắng… cơ thể bị tím tái hết cả vào, là người bị cây Phi đao đâm ngập vào, của Lăng Vũ mới bị vết thương cho nên không bị chạy nhanh độc tố như vậy.
– Nhìn con cặc gì? Để lại thằng đang bị thương với thằng kia, còn lại giết hết. – Vương đứng sau hô lên, bây giờ mọi người mới lại để ý, là lăng Vũ với Nhân Mọi được để lại, còn 4 người kia bị ra lệnh giết…
Do bị cái chết của thằng đồng bọn làm tinh thần lung lay, cho nên 4 người còn lại cũng áp lực hơn, Tứ Long nhân cơ hội mà lại đè một thằng ra đánh, chẳng bao lâu thằng đó bị Hỏa Long bẻ cổ, Nhân Mọi nhìn tình thế bất ổn, mặc dù Lăng vũ đang ngồi khụy ở đó nhưng không dám tiến đến, định lẳng lặng mà rút lui trước, chứ tí nữa không còn cơ hội mà chuồn. Vương đứng quan sát thấy Nhân Mọi định có ý muốn rời đi.
– Cô Ying, giữ nó lại. – Vương nói mà chỉ tay vào Nhân, Ying cũng ném cây Phi đao cắm phập vào dưới đất sát chỗ Nhân quay người, làm cho nó sợ tụt cả dái chỉ biết rụt rè mà đi lại chỗ Lăng Vũ…
Lần lượt ba tiếng hét thê thảm vang lên, ba người còn lại từ Thái Lan qua đây bị giải quyết sạch sẽ không còn ai. Lúc này đám Tứ Long cùng mấy tên đàn em thân tín đi lại chỗ này, nhìn Lăng Vũ đang nhợt nhạt rồi dần tím tái lại mất hết sức lực ngồi đó, Nhân mọi cũng không khá hơn, đứng đó mà run rẩy, là kiểu người tham sống sợ chết, bán chủ cầu vinh cho nên hoàn cảnh này làm cho nó sợ lắm chứ.
– Trói hai đứa nó lại. – Vương ra lệnh.
Mặc dù Lăng Vũ rất muốn phản kháng nhưng… Lực bất tòng tâm. Sau khi trói xong, Ying đưa thuốc cho Vương, cái này chẳng phải thuốc giải gì đâu như trong phim @@ chỉ là cầm cự lấy hơi chút sức sống cho Lăng vũ, chứ độc này một khi mà bị ngấm vào… Không sống nổi… chưa ai sống nổi… Bọn trong gia tộc sợ Ying không phải chỉ vi cô giỏi mà là cô biết cách làm thêm cả độc cực kỳ mạnh lên trên vũ khí của mình… đây là do cô học được lúc trở lại gia tộc… vô tình phát hiện ra phương pháp làm nên thứ thuốc độc đang sợ này…
Lăng vũ dần tỉnh táo lại được chút, nhưng sức chẳng còn, Nhân Mọi thì bị nhốt trong cái lông bằng sắt để nuôi chó.
– Sao không giết luôn hai đứa này? – Bạch long hỏi.
– Đây đều là người dính líu tới lão đại với Phi cho nên cứ giữ lại đợi họ về rồi tính. – Vương nói.
– Đem 5 tên này, ra sau nhà mà chôn đi. – Vương ra lệnh cho đám đàn em.
Ying hôm nay được ra tay nhưng vẫn chưa đã, lúc nãy chẳng qua là Lăng Vũ sơ suất với cũng không biết phi đao của cô có độc, cho nên mới dễ dàng kết thúc như vậy, Vương hơi đăm chiêu sau nghĩ, liền khéo Ying cùng tứ Long vào trong mà nói chuyện.
– Sao lão địa cùng mọi người vừa đi thì ở đây đã bị úp rồi? – Vương đặt ra câu hỏi.
– Trùng hợp à? Nhưng có 5 tên người thái lan – Bạch long thắc mắc. Mọi người cũng thấy vô lý, đây giống bọn đánh thuê bên Thái, bọ chúng qua đây theo lời mời của tên đàn em cũ à? (Nhân mọi).
– Thôi, cứ để đó, đợi lão đại về. – Kim Long lên tiếng.
– Đành vậy, cũng may nay cô ying ở đây. – Vương nói. Không có Ying hôm nay dù có thắng cũng mất mát về nhân sự là chắc chắn rồi.
Được một hồi lâu thì đám Dũng trở về, thấy tất cả bình thường thì mới thở phào, Hương với Chị chảnh đi vào trong, hai người hốt hoảng vì không thấy ai cả, bình thường là chỗ này tụ tập đông người lắm cơ mà??? Sao nay lại im lìm mà trống vắng thế này??? Hai người chạy nhanh ra chỗ Phi với Dũng.
– Mọi người… mọi người đâu hết rồi? – Hương hốt hoảng nói.
Đám đàn em gần đó nghe vậy cũng định đi lại giải thích nhưng mà thấy hai lão đại nghe xong thì tức tốc chạy vào trong rồi lại chạy ra, không thấy ai thật, Phi với Dũng như bị chọc vào trong tim, lập tức náo động mà lao đi các chỗ.
– Lão đại, mọi người đi chơi rồi!!! – Tên đàn em ra sức hô to, lúc này Dũng với Phi cũng nghe thấy mà cùng hướng về đây phóng tới.
– Là sao? – Phi túm cổ áo tên đàn em.
– Dạ… dạ… – Tên này lắp bắp sợ hãi.
– NÀO, BUÔNG RA. – Chị chảnh đi tới quát, làm Phi cũng hơi giật mình mà buông gấp ra, bình tĩnh lại chút.
– Nói đi. – Dũng đưa ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn.
– Dạ… sáng nay, các cô cùng mấy đứa nhỏ đi du lịch Hàn Quốc rồi thưa lão đại. – Tên đàn em lo sợ nói.
Lúc này mọi người mới ngớ ra.
– Thế đám thân tín với Vương, tứ Long, Ying đâu? – Dũng hỏi…
– Nãy ở đây có mấy người tới gây sự, nhưng bị đánh chết rồi chôn đằng sau nhà, quản gia Vương cùng mọi người đi ăn rồi ạ, thấy bảo ăn mừng gì gì đó. – Tên đàn em tiếp tục kể.
– Vậy là có đám thái lan qua rồi. Gọi họ về đây đi. – Dũng mới bình tĩnh lại nói.
15 phút sau, bốn người đám Dũng ngồi trong phong của Bang thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài, chắc là đám kia về rồi, cũng đi ra gặp.
– LÃO ĐẠI!!! – Tiếng hô của đám người rất to.
– Vương, tứ Long, Ying vào đây. – Dũng nói…
Mọi người lục tục đi vào trong phòng, yên vị trên ghế.
– Nãy có bọn bên Thái qua à? – Dũng hỏi…
– Vâng, con có thêm hai người. – Ying đáp.
– Hử? Ai vậy? – Dũng hỏi tiếp.
– Không biết, nhưng mọi người gặp chắc sẽ nhận ra. – Vương nói rồi đứng dậy, ra hiệu cho đàn em đưa vào.
Lát sau, hai người bị trói được mang tới. Dũng cùng mọi người nheo mắt nhìn… là Lăng Vũ với Nhân Mọi???
– Hừ… thì ra là hai đứa mày? Con mẹ chúng mày rất hợp lý, rất đúng lúc. – Phi nói, nó đứng dậy, cầm cây đao mà lăm lăm đi tới. Nhưng Dũng cản lại.
– Lăng Vũ thì mày có thẻ xử… còn Nhân Mọi, để lại, tao có việc!!! – Dũng nói, giọng cực kỳ hung tợn.
Phi đi tới chỗ Lăng Vũ, mặc dù không còn sức nhưng có thể nhận biết được.
– Sư huynh, lâu rồi nhỉ? – Phi cởi trói cho Lăng Vũ mà để cho ngồi ở ghế đối diện, hai người cách nhau có một sải tay.
– Con mẹ mày, có giỏi ra kia tao với mày. – Lăng Vũ nói, nhưng giọng không có tí lực nào. Phi thấy khá lạ, không lẽ sư huynh mình lại bị phế tới mức này?
– Trúng độc của tôi, không sống lâu được đâu. – Ying nói chen vào, Phi nghe vậy mới vỡ lẽ.
– Còn sống được bao lâu? – Phi hỏi Ying.
– Uống nốt chỗ thuốc này cầm cự, chắc được 2 – 3 ngày. – Ying nói.
Phi không nói gì nữa, trong đầu nó bây giờ khá phức tạp… có lẽ… nó đã có quyết định, đứng dậy lấy chai thuốc trên tay Ying, xách nách Lăng Vũ đang hơi yếu bên cạnh mà ra ngoài.
– Tao đi 2 – 3 ngày, xong việc sẽ về. – Phi nói với Dũng, Dũng biết Phi đi đâu… nen gật đầu.
Phi đi ra ngoài cùng Lăng Vũ… dù gì cũng là sư huynh… nên đưa về gặp sư phụ… lúc đó… sư phụ có xử trí sao cũng được, mặc dù là thanh lý môn hộ nhưng đây là sư huynh của nó… không ở cùng nhưng còn cái nghĩa của cùng thầy… Với nó cũng biết sư phụ lão Mộng của nó trước đây coi LĂNG Vũ như con trai… kỳ vọng rất nhiều nên khi lăng vũ sắp chết cũng phải tới trước mặt sư phụ chết mới được!!!
– Mày đưa tao đi đâu? – Lăng Vũ hỏi…
– Gặp sư phụ. – Phi nói, hai chữ “sư phụ” làm cho Lăng Vũ thấy bùi ngùi… tại sao lại ra nông nỗi này…
Tiếng thở dài của Lăng Vũ như chất chứa sự hối hận còn có chút không cam lòng… Một cao thủ, một người mạnh như này… lại bị chết dưới một cách không phục như vậy… tất nhiên là không cam lòng rồi…
Trở lại bên trong… Dũng nhìn Nhân Mọi…
– Hãy nhốt và nuôi nó như này… cử người canh gác, chờ Mộc cắc về. – Dũng nói, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Nhân nghe xong lạnh hết cả sống lưng, thà giết nó đi còn hơn, sao lại… để cho tên Mộc cắc xử lý… nó chết… chắc thảm lắm…
Vương nghe lời mà kêu đàn em khiêng đi!!!
… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-dung.html
Bên Thái lan, tại nơi ở của hoàng tộc Rajaki, Vương tử cùng với một người trong phòng.
– Hừ, chúng ta tính sai rồi. – Vương tử khó chịu đi lại trong phòng.
– Tên trùm này cũng quyết đoán đấy, không ngờ ở việt nam họ còn một người của gia tộc Niran nữa. – Người này nói.
– Cô ta là ai? – Vương Tử hỏi…
– Theo điều tra là cháu của Tộc trưởng Niran, giỏi nhất trong giới trẻ hiện tại. – Người này đáp.
– Palm, chúng ta nên gì tiếp theo đây??? – Vương tử hỏi. Palm là thân cận nhất của Vương tử, người này giỏi chiến đấu lại giỏi về mưu lược, thực sự là người phò tá cho Vương tử không ai thích hợp hơn.
– Cứ bình tĩnh, còn phải xem hai anh em kia của cậu làm gì tiếp theo đã. – Palm nói.
Còn bên căn phòng cách đó không xa, hai người anh của Vương tử là Ruang Rit và Ruang Sak, đang thảo luận khá gay gắt.
– Tên đó có đám thân tín mạnh đấy. – Rit nói…
– Mạnh sao? Chưa đâu, nên nhớ chúng ta còn nhiều người chưa ra tay, đó chỉ là đám lính đánh thuê, nhằm nhò gì với mấy người kia. – Sak cười mà ngắt lời.
– Theo như những gì mà tìm hiểu được thì có hai người là tên trùm đó và một người cầm đao hôm trước mình thấy là rất mạnh, còn chưa có tư liệu nói thêm về những người kia. – Rit nói thêm.
– Những người đi theo hắn, chắc chắn không tầm thường, có lẽ nên cho người sang âm thầm giải quyết ả sát thủ Niran Faying kia đi. – Sak dứt khoát nói.
– Nhưng… Gia tộc Niran cũng không phải dễ chọc đâu. – Rit hơi lo lắng.
– Hừ, chúng ta có mác hoàng tộc, lo gì với lại… cũng sắp tới luc cho lão già kia chết và kéo theo thằng em út của chúng ta đi cùng thôi. – Sak nói, cả hai nhìn nhau cười…
Còn bên Dũng đang rất nhàn nhã, chả có việc gì to tát nữa, coi như Vương tử kia không hợp tác thành công, chỉ có điều, cái thù úp nhà thì chắc chắn hắn phải trả, cũng phải qua đó hỏi xem là ai làm, phải dằn mặt mới được chứ tới tai những tên trùm của nước bên cạnh lại tưởng dễ ăn mà lao sang thì mệt lắm.
Dũng cũng đang cho mọi người nghỉ ngơi, mấy bà kia đi hết nên nhà có vẻ hơi trống vắng, chẳng có ai cả. Việc thì cũng phải chờ Phi nó về mới tiến hành được.
Phi lúc này đã đưa Lăng Vũ lên núi gặp sư phụ, cơ thể của Lăng vũ cực kỳ yếu, dường như chẳng còn chút sức nào cả… Khi hai người lên tới nơi ở của lão Mộng, sau khi chia tay lần cuối thì tam lão được Dũng nhờ vả đào tạo cho Định trâu, nhưng lão Mộng trở về từ mộ của người lão yêu thương, thỉnh thoảng mới qua Thái lan, còn lại về chỗ của mình, lão cực kỳ chán với cuộc sống hiện tại, việc lão muốn là đi đoàn tụ cùng với người lão yêu thương càng sớm càng tốt. Hôm nay đang nằm nghỉ tại chiếc ghế dài, ngắm nhìn núi sông hùng vĩ thì Phi và Lăng vũ đi tới, hai người đứng sau chờ khi lão Mộng tỉnh dậy mới giám lên tiếng.
Lão Mộng quay lại, nhìn thấy Phi và hình dáng một tên thanh niên… Quen thuộc, quen thuộc đến mức có hóa ra tro lão cũng nhận ra, lão nuôi nấng từ khi còn bé tới khi lớn.
– Sư… Phụ!!! – Lăng Vũ quỳ xuống, bây giờ đứng trước sự sống cái chết, mới thấy mình thật hồ đồ và ngu ngốc.
Lão Mộng đứng dậy mà đi tới, nhìn thằng thanh niên trước mặt… nhưng sao… nó lại tiều tụy và yếu như vậy??? Lão đỡ tay nhưng thấy nó cực kỳ mệt mỏi… không đứng được sao đấy…
– Đứng dậy… đứng dậy đi, người sao thế này? – Lão Mộng run run hỏi…
– Con… Con… Con thật là tên nghiệt súc. – Lăng vũ nói, nước mắt đã chảy ra từ bao giờ.
– Ngươi bị làm sao vậy? – Lão Mộng vẫn đỡ Lăng vũ mà đưa ánh mắt nhìn Phi…
Phi không đáp, chỉ thở dài, Lão Mộng cũng đoán ra, có lẽ lần này Lăng Vũ sẽ mất thật rồi cho nên Phi mới đưa lên đây gặp lão…
– Sư phụ, ngày trước con đã sai lầm khi không nghe lời thầy… cứ nghĩ mình đủ giỏi và đủ mạnh để quét ngang giang hồ, nhưng mà con đã sai… đến khi gặp lại thầy… con lại thành đối thủ của thầy, con lúc ấy không phải nghe lời tên trùm đó mà giết thầy, chỉ là con muốn xem khoảng cách với thầy còn không? Nhưng… sự việc đã đi quá xa… Con lại không thể giải thích cho hành động lúc đó của mình… – Lăng Vũ yếu ớt mà nói, từng lời nói như lôi từng đoạn ruột của Lăng vũ ra mà kẹp vào… thực sự khiến cho Phi nghe bên cạnh còn thấy đau xót…
– Ta không trách con, con bị làm sao? Ta sẽ giúp con. – Lão Mộng nghe từng lời đệ tử nói, lão cũng đâu có trách… kể cả Lăng Vũ có thực sự muốn lấy mạng lão, lão cũng đồng ý cơ mà… đã là thầy… còn là cha… Là cha nữa chứ thì sao mà nỡ lòng ra tay được, thà chính mình bị chết trong tay Lăng Vũ cũng cam lòng… Nếu lão chết trong tay đệ tử của mình thì là mình không dạy được cũng phải chịu trả giá…
– Bất kỳ là con… Hay Huyết Vũ… Hay Tuyết Vũ, hay Phi… Nằm xuống ta đều đau lòng… lần đầu Tuyết vũ chết trước mặt ta, ta đau như bị mất đi đứa con gái mà ta yêu quý vậy, nhưng đằng sau còn nhiều nhân vật, ta không thể ra tay trả thù cho sư muội của con… Chỉ biết ngậm ngùi lập bài vị cho nó… lần nữa khi con với Huyết vũ xuất hiện cùng nhau… huyết vũ nó cũng bỏ ta mà đi trước… ta chẳng thể làm gì giúp nó cả… rồi khi con đối đầu với ta… Ta chẳng có ý niệm phải thắng con làm gì, nhưng còn sư đệ của con, thằng Phi nó vẫn ra sức mà đánh với con, ta tất nhiên không muốn hai người tương tàn… Nên mạnh miệng mà nói thanh lý môn hộ… Khi con bị thương chạy đi, ta cũng chẳng có muốn đuổi theo… con nghĩ rằng ta không ra tay lúc ấy để lấy tính mạng con được a?? – Lão mộng ánh mắt đỏ hoe nhìn Lăng Vũ với phi mà nói, giọng nặng nề, tâm trạng nặng trĩu những nỗi buồn…
– Phi… mày là sư đệ, nhưng tao không làm tròn bổn sự của đại ca, tao nhờ mày sau này… chăm soc sư phụ hộ tao… – Lăng Vũ nói, lời nói chân thành và nặng trịch…
– Chưa gọi nhau câu nào huynh đệ, nhưng chuyện chăm sóc sư phụ, tôi sẽ lo. – Phi nói, nó biết Lăng Vũ chẳng còn nhiều thời gian nữa, để cùng thầy hàn huyên tâm sự thôi… Nó lặng lẽ đi ra xa…
Nó nhìn cảnh Lão Mộng với Lăng Vũ đang người ngồi bệt xuống, người gượng khụy chân mà nói chuyện với nhau, làm cho nó có chút cay cay sống mũi… con mẹ nó, trên núi mà lắm bụi với cát quá, bay vào mắt làm chảy hết cả nước mắt ra rồi L((((…
Qua hai ngày, hai thầy trò lăng vũ với lão mộng, ăn rồi cạnh nhau nói chuyện… tới xế chiều ngày thứ hai… Thì lăng vũ đã buông dần tay… Bàn tay đang cầm lấy tay lão Mộng tự nhiên bị rơi xuống đất, ánh mắt đã đỏ hoe hai ngày nay của lão Mộng… dường như đã không còn nước mắt nữa…
Lão Mộng ngồi đo, ôm lấy thi thể của Lăng vũ mà ngâm lên khúc thơ nhói lòng…
‘Tiễn biệt Lăng Vũ cuối nẻo đời…
Vàng phai đá nát nghĩa nào vơi…
Hai mấy năm sống duyên chưa trọn…
Một thuở quay phim mộng đã rời…
Đau ngấm vành tim Cha hụt hẫng…
Buồn chan nước mắt Thầy chơi vơi…
Hồi Chuông định mệnh chiều ngân vọng…
Thương tiếc con trai đến nghẹn lời.’
Những câu thơ vang vọng, ai oán… Từng câu từng chữ nghe thấy thê lương nát lòng… Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…
Hỡi ơi!!! Từng đứa con ra đi… Từng người từng người đều ở trước mặt lão… Làm sao lão trải qua được… Làm sao lão sống qua thời gian này đây… Đôi mắt đỏ hoe sưng tấy… hình như lão chẳng nhìn thấy gì nữa… hình như đôi mắt của lão đã bị mù… Phi làm trọn nghĩa tình của sư đệ, đào huyệt chôn Lăng Vũ mà lập bia…
“Lăng vũ chi mộ”… Lão Mộng di chuyển từng bước khó khăn tới trước mộ đứa đệ tử… đứa con trai đầu tiên… mà ngồi phịch xuống… Phi không cản lại, nó cũng biết, thầy mình đang cảm thấy thế nào… Nên để cho lão như vậy sẽ tốt hơn!!!
Phi đành lánh đi, tới đêm, Phi quay lại để đưa thầy về nghỉ… nhưng… Khi đi tới, trong ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc… Lão Mộng không hề động đậy… hình như… hình như lão đã… Đã đi rồi… Phi hốt hoảng mà nhào tới lay gọi nhưng không thấy lão có phản ứng gì cả!!! Thầy mình… cũng đã đi cùng sư huynh rồi… cũng đi cùng ba người đệ tử rồi… cũng được đoàn tụ với người mà sư phụ yêu thương…
Vậy là thầy nó, TẦN MỘNG – một đời anh hung… Từng tung hoành tất cả các nơi đặt chân đến… hôm nay tại đây đã vĩnh biệt tất cả… đi theo những ước mong mà lão ấp ủ… Phi đau lòng… thầy nó đã dạy dỗ và ra tay xả thân cứu nó nhiều lần… tâm huyết đặt trên người nó… Ước nguyện được thấy nó đứng trên đỉnh cao nhất nhìn xuống tất cả, tiếc là hôm nay lão đã nằm lại đây, không thể chứng kiến được nữa!!!
Phi quỳ xuống khấu đầu liên tục, máu từ trán chảy ra, nó cũng mặc kệ… Phi đào một huyệt bên cạnh ngay trong đêm… để mai táng thầy… Nó coi thầy như cha vậy, mặc dù thời gian ở cạnh không phải là lâu nhưng như vậy cũng đủ làm cho nó thấm!!!
“Tần Mộng chi mộ”.
Phi ở lại, khấu đầu thêm lúc nữa, ngâm lên một đoạn thơ mà nó thuộc trước kia còn nhỏ, trong xóm có ai mất thì đều được đọc lên trên chiếc loa nhỏ…
‘Cúi đầu thắp nén hương tâm…
Con đây đau nhói khấn thầm hồn thầy…
Giờ hai thế giới đã xa…
Thầy đi bỏ lại cõi ta bà Trần gian…
Giờ buồn chẳng có ai than…
Có công có việc chẳng bàn được với ai…
Thầy đi vĩnh biệt xuân mai…
Bỏ lại tất cả với hai tay trần’