Phần 71
Dũng rất vui, hiện tại cũng đã sắp xếp có đủ những gì mình cần cho cuộc chiến lâu dài rồi, bây giờ cần chờ xem bao giờ sẽ khai chiến thôi…
– Mộc Cắc, có quà cho mày đấy. – Phi bỗng nhiên lên tiếng, mọi người như ngợ ra điều gì.
– Quà à? Đâu đưa tao xem. – Mộc cắc cũng nghi hoặc, con mẹ nó thằng Phi nay lại có quà cho mình ^^ éo biết thằng này nó bị va đầu vào đâu không nữa @@.
– Mang lên đi mày. – Phi quay sang nói với Vương, Vương gật đầu rồi đi ra ngoài, lúc sau thấy tứ Long nó mang vào một cái lồng, mọi người trong phòng thấy mùi hôi quá, phải bịt mũi, thậm chí hai chị em còn chẳng thể chịu được mà tí nôn.
Mộc Cắc đi tới, không phải là con gì trong đó mà… mà… mà là con người… ai lại bị nhốt vào đây??? Mẹ nó chứ nhốt người nuôi như chó thế này??? Mộc cắc ngồi xuống, nhìn kỹ, khuôn mặt của người này… Là… là Nhân Mọi… con mẹ nó chứ… Tự nhiên Mộc Cắc cảm thấy không thương cảm nổi, trong lòng dấy lên một sự khó chịu và ngứa ngáy.
“Rầm”, chiếc lồng bị đập gãy cửa, Mộc cắc dùng tay đấm gãy cửa lồng, cánh tay bằng titan túm cổ của Nhân Mọi mà lôi ra ngoài… nhấc bổng lên, chỉ có thời gian ngắn mà Nhân Mọi đã bị teo tóp hết cơ thể vào. Nhân Mọi giãy giụa trong tay của Mộc Cắc, mọi người chỉ ngồi im mà nhìn.
– Mày… cuối cùng cũng rơi vào tay tao. – Mộc Cắc gằn giọng nói.
– May… cho… mày… hôm đó… không chết… hự… – Nhân Mọi thều thào nói.
– Con chó cái kia đâu? – Mộc Cắc hỏi.
Nhân Mọi không nói, không biết là lo cho Thúy hay là không thèm nói…
– Mày không nói à? Rất tốt. – Mộc Cắc cười mà vẫn giữ nguyên Nhân Mọi xách cổ lên.
Mộc Cắc ném Nhân Mọi xuống, đi tới chỗ Phi cầm cây đao mà lăm le đi tới, Nhân Mọi biết mình hôm nay chẳng thể sống nổi cho nên muốn trước khi chết khiến Mộc Cắc tức mà ôm hận trong lòng. Nhưng Nhân Mọi không biết thủ đoạn của Mộc Cắc nó cũng rất tàn độc không kém, cây đao được chạm xuống đất, Mộc Cắc vươn tay với lấy ngón tay của Nhân.
– Nói… – Mộc cắc quát, Nhân Mọi vẫn cứ gan lỳ.
“Sột” một ngón tay của Nhân Mọi bị cắt xuống, nó đau đớn mà ôm lấy tay, nhưng không giằng lại được với Mộc Cắc, lại tiếp tục kê ngón tay nữa ra.
– Nói… – vẫn một chữ nhưng cực kỳ lạnh lẽo của Mộc cắc vang lên. Nhân Mọi vì cơn đau làm cho nhụt chí, sợ hãi… vội vàng ôm lấy tay mà cúi đầu xuống dập xuống đất van xin… nhưng Mộc Cắc nhìn nó như đang nhìn một đống thịt thối vậy, không có chút cảm xúc.
– Nói… – Mộc Cắc lặp lại, quá tang 3 bận, Mộc cắc vung đao định làm luôn cánh tay của thằng này, Nhân mọi vội vàng lắp bắp nói… địa chỉ Thúy đang trú ngụ. Mộc cắc cười rồi buông Nhân Mọi ra.
– Dũng, thân tín của mày là bốn thằng này đúng không? Tao có thể nhờ được chứ? – Mộc cắc quay lại nhìn Dũng mà nói.
– Mày toàn quyền. – Dũng biết Mộc Cắc muốn tứ Long đi bắt Thúy về, xem ra lần này hai đứa này chết không được đẹp rồi.
– Bốn đứa mày, đi theo địa chỉ của nó nói lôi con chó cái kia về đây. – Mộc Cắc nói với Tứ Long.
Tứ Long cũng biết, Thiên Long bang bây giờ đã có hai người anh em chi cốt của Lão Đại, cho nên họ có thể ra lệnh cho mình điều đó là chắc chắn.
Khi Tứ Long đang ra ngoài làm theo lời của Mộc cắc thì một thằng đàn em vào, trên tay cầm một lá thư đưa cho Dũng.
– Của ai vậy? – Phi hỏi…
– Vương tử bên Thái lan. – Dũng nhìn phong bì ghi ngoài thư bằng tiếng Thái thì đoán là của Vương tử, nhưng phải đưa cho Ying đọc hộ chứ có biết viết mẹ đâu, chỉ biết nói thôi @@.
Ying đi tới cầm lấy lá thư.
– Trong thư viết gì vậy? – Dũng hỏi…
– Vương Tử bên đó muốn được gặp anh, bên đó có biến cố lớn xảy ra, gặp sẽ nói được rõ chứ qua thư không kể hết được, Vương tử muốn anh sắp xếp chút thời gian để gặp nhau. – Ying nhìn bức Thư rồi tóm tắt lại cho Dũng.
– Người này là ai vậy? – Mạnh Nát đi tới hỏi, Dũng nhìn sang.
– Vương, tóm tắt lại cho Mạnh Nát với Mộc Cắc chuyện này đi, từ lúc dây dưa với đám Vương tử này. – Dũng cũng lười nói lại, Mộc Cắc thì có thể biết sơ qua nhưng cũng nên giải thích lại từ đầu cho toàn bộ nắm rõ hơn, nhất là Mạnh nát, thời gian này chính thức cần nó đưa ra chủ ý rồi.
Sau khi cả lũ ngồi nghe Vương tóm tắt và kể lại thì lúc này mới gật đầu, đã hiểu. Mạnh Nát cảm thấy đứng thật chuyện này đã không đơn giản như quan trường trong nước nữa, nó nghiêm trọng hơn và quy mô hơn rất nhiều.
– Sao? Nắm rồi chứ? – Dũng hỏi Mạnh nát.
– Đã rõ, nhưng Lão đại chuyện của bên Thái Lan về tranh chấp giữa 3 anh em nhà đó là cơ hội tốt cho chúng ta, nay Vương tử lại còn gửi thư nữa, vậy thì càng là đòn bẩy giúp cho việc Lão đại có thể ra tay can thiệp và thậm chí nếu như được thì sau này lại còn khống chế được Vương tử trong tay nữa. – Mạnh nát nói.
– Rất đúng ý tao, nhưng bây giờ quan trọng là nên làm gì trước. – Dũng cười, rồi đưa ra câu hỏi tiếp theo, trong lòng hắn có kế hoạch rồi, nhưng muốn thử xem liệu Mạnh Nát có thể nghĩ ra những kế sách hay hơn không.
– Chúng ta cứ gặp đã, mong lần gặp này với Vương tử, Lão đại cho phép tôi được thay mặt để gặp, cũng vừa muốn chứng minh thực lực cũng như dễ nắm bắt tâm lý của Vương tử để giúp Lão đại có thể nắm được nó trong lòng bàn tay. – Mạnh Nát cực kỳ quả quyết, xem ra đây cũng là cơ hội để Mạnh nát thể hiện mình.
Dũng và mọi người đều đồng ý luôn chứ còn gì nữa, kiểm chứng xem con hàng mà MỘC CẮC mang về xài có ổn không đây.
Hai ngày trước tại Thái lan, Vương tử gần như bị giam lỏng, chưa phải là Quốc Vương cho nên hiện tại trong tay cũng chẳng có gì cả, thế lực của Hoàng tộc trong giới ngầm bị Palm thao túng rồi, mà hiện tại Palm và hai bang phái bên Trung Quốc kia vẫn đang chờ, chờ Vương tử lên Quốc Vương sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi thế giới ngầm, lúc ấy sẽ chính thức ra tay mà thu lấy toàn bộ.
Vương tử lén lút nhân lúc mọi người không để, đã nhờ một tên hầu đã theo Vương tử rất lâu rồi, gửi một bức mật thư cho Dũng, hiện tại chẳng còn thế lực nào có thể nhờ được nữa, chỉ có mỗi Dũng bẹo thì may ra sẽ còn giúp được chứ những nơi khác đều bị hai bang phái bên Trung Quốc nắm hết rồi còn đâu, chỉ cần Vương tử mà cầu cứu là xong luôn!!!
Chờ mãi, thằng người hầu cũng mang thư hồi âm tới, Vương tử vui sướng, có lật được kèo hay không là nó phụ thuộc hoàn toàn vào lần gặp này.
Đám Dũng với mọi người trong bang đang ngồi chém gió để cho Mạnh Nát dần hòa nhập với chỗ này, dù sao người bình thường thì lúc đầu sẽ hơi khó khăn một chút. Mạnh nát cũng thuộc loại cực kỳ tinh ranh, nó nhanh chóng nắm bắt được tính cách từng người, đâm ra mọi người càng vui vẻ và hòa nhập hơn với nó.
Ngồi chém được một lúc thì mấy thằng tứ long về, vác theo một con ả, cực kỳ ngon và quen thuộc, là Thúy. Mộc Cắc nhìn chằm chằm vào con đàn bà này, nó đang bị ngất, có lẽ do tứ Long làm để dễ mang về hơn.
“Bịch”, Thúy bị để trên đất, nằm vật ra giữa phòng. Mộc Cắc đi tới, lay lay gọi Thúy dậy, cô từ từ mở mắt và hét toáng lên, chắc nãy bốn thằng kia làm cho Thúy sợ đến tái cả mặt đi nên khi tỉnh dậy mới bàng hoàng như thế.
– Bình tĩnh nào, nhận ra tao không? – Mộc Cắc hỏi.
Thúy nhìn lên, cô hoảng loạn hơn lúc nãy, đánh mắt nhìn xung quanh, đây là… Nhìn những gương mặt quen lúc trước có cả lạ lẫm nữa.
– Chồng… chồng… ơi. – Thúy gọi Mộc Cắc.
– Chồng??? Mày còn mở mồm nói được câu đó à? – Mộc Cắc túm lấy tóc Thúy định vả một cái, nhưng sợ mình rat ay mạnh quá Thúy chết luôn thì phí quá, không chết dễ dàng như vậy được.
– Mày nhìn thấy ai đang ngồi góc kia không? – Mộc Cắc chỉ tay ra chỗ Nhân Mọi đang ngồi co ro ôm tay mà rúc ở góc tường.
Thúy nhìn sang, ánh mắt như mất hồn, thì ra Nhân Mọi ở đây bảo sao… chờ mãi không thấy về, cô trách mình ngu tại sao thấy lâu về như vậy là có chuyện xảy ra rồi, không cao chạy xa bay đi, cô có tiền mà lo gì, sao lại ở lại chờ Nhân Mọi để rồi bị rơi vào tình cảnh này.
– Mấy chị em ra ngoài đi, anh em nào không thích thì cũng đi ra ngoài đi. – Mộc Cắc quay lại nói.
Chị em cũng đứng dậy đi luôn, sắp tới chắc sẽ xảy ra gì đó kinh khủng lắm đây. Thúy thấy Hương đang đi ra thì nhào tới mà giữ lấy tay cô.
– Chị Hương, giúp em với… Cứu em với. – Thúy van xin níu chặt lấy tay Hương, cô biết đây là cọng rơm cuối cùng có thể cứu được mình cho nên gắng mà ôm chặt lấy. Hương mặc dù thương đấy nhưng ai nói theo trai?? Lại còn hại tí thì chồng mất mạng, giờ cứu thế nào đây??? Có muốn xin cũng không mở miệng tìm ra được lý do. Hương gạt tay Thúy, lẳng lặng mà đi cùng chị Chảnh.
Anh em cũng chẳng có ai đi ra cả, ở đây toàn người có định lực cỡ nào chứ??? Sao lại vì mấy chuyện này mà sợ đi ra được.
Sau khi thấy ổn rồi thì Mộc cắc đi tới, túm tóc của Thúy, nhấc cô lên, Thúy sợ hãi mà van nài, ôm chặt lấy tay Mộc Cắc.
– Im, đừng nói gì cả. – Mộc Cắc nói, nếu như bây giờ Thúy cứ lải nhải có khi đâm chết cô mất.
– Mày theo trai vì cặc phải không??? Vậy hôm nay tao cho mày no cặc. – Mộc cắc cười, mấy thằng xem ra hôm nay được xem phim 18 = trực tiếp rồi.
Mộc Cắc nói rồi tụt quần xuống, con cặc to như cái dùi cui, còn dài nữa, con mẹ nó như cặc Ngựa chứ chẳng phải cặc người nữa.
– Làm những gì mày biết đi, thèm cặc thì hôm nay tao cho mày no. – Mộc Cắc ngồi xuống, conc ặc đang chổng lên trời như cột thu lôi.
Thúy sợ sệt, nhìn conc ặc của Mộc Cắc, cô khiếp hồn mà ôm lấy miệng, sao… Sao lại to thế này… Trời ạ… Còn phải con người không??? Thúy vẫn đứng đó mà nhìn trân trân.
“Bịch” Mộc Cắc đấm xuống đất, chỗ đó lõm xuống làm cho thúy rủn ẩy, cô rụt rè sợ sệt mà quỳ xuống, bò tới chỗ Mộc Cắc. Cô định đưa tay ra nắm lấy thân cặc của Mộc Cắc, cô nghĩ thông suốt rồi, nếu như mình làm tốt, có khi lại được thả thì sao? Đúng rồi, mình cứ làm tốt khéo được tha thứ nữa ấy chứ nhỉ.
Nhưng Mộc Cắc lại nắm lấy tay cô, giảm lực đi mà tát “bốp” vào mặt của Thúy làm cô và mọi người trong phòng hoang mang, éo gì vậy??? Sao vừa bảo làm xong giờ lại tát???
– Mày không còn tư cách chạm vào nữa. – Mộc Cắc đúng ác, gieo cho con bé hy vọng rồi lại dập tắt.
– Uả mộc cắc nó làm vậy là sao? – Phi hỏi…
– Khoe hàng đấy, dkm… khéo thật!!! – Dũng tấm tắc khen ^^
Tiếp đến Mộc Cắc lại túm tóc mà kéo tới ném vào chỗ Nhân Mọi, một mùi hôi xộc vào mũi của thúy, cô nhìn Nhân Mọi bây giờ… thật sự… rất giống một con chó… Con chó hoang… Hai người ngồi cạnh nhau.
– Chúng mày làm cho nhau đi, địt tới khi nào tao bảo dừng thì dừng nếu không… Tao sẽ chặt từng bộ phận trên người chúng mày xuống. – Mộc Cắc nghiến răng. Thúy bịt mũi mà nhìn Nhân Mọi có vẻ chê, cô đã quen ăn sung mặc sướng rồi, giờ nhìn phải làm với 1 tên bẩn thỉu như này chắc chắn cô không chịu được.
– Mày bú cặc cho nó. – Mộc Cắc nói rồi dí đầu Thúy sát người Nhân Mọi, cô bặm môi, không dám hé răng cãi, nhưng Mộc Cắc bẩn quá, Mộc CẮC thì đã nếm trải cảm giác bị chặt ngón tay cho nên răm rắp nghe theo, nó cởi quần, ôi con cặc lộ ra, sao mùi nó còn hôi hơn cả thể của nó nữa chứ. Thúy nôn ọe, cô bịt mồm mà quay sang bên cạnh.
– Bú đi, hay tao rút lưỡi mày? – Mộc Cắc thấy vậy thì lấy con dao nhỏ ra, cứa luôn vào tay của Thúy, cô đau mà ôm lấy, máu chảy ra, xem ra hôm nay phải làm rồi, không thể đua được nữa.
Cô nhắm mắt, bặm môi mà cúi xuống, mùi hôi, khắm bốc lên, cô há miệng ngậm lấy, nước mắt giàn dụa, Nhân Mọi thì do sợ quá mà không lên nổi con cặc.
Mọi người nhìn mà cực kỳ nhăn mày, mẹ nó chứ… ác thật.
Nhân Mọi nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mốc Cắc thì, liền đè Thúy xuống mà muốn địt cô luôn, cho nhanh ra, dù con cặc mới lên được có tí, nhưng nhanh chóng kết thúc cái màn này chứ giày vò quá. Thúy bị đè ra thì trợn mắt, miệng cô còn mùi hôi, cho nên sợ lắm, co chân thật chặt.
“Roạt” tiếng dao cửa vào đùi của thúy vang lên, cô đau mà phải buông thõng ra.
– Sao?? Trước mày thích conc ặc nó lắm mà? – Mộc CẮC CƯỜI.
Sau khi Nhân đút cặc vào mà đóng mà địt Thúy trước mặt mọi người, cũng cố gắng mà bắn ra, tưởng xong rồi, ngồi xuống định nghỉ ngơi.
– Mày làm gì đấy??? Tao nói dừng mới được dừng cơ mà? – Mộc Cắc gằn giọng, Nhân Mọi lại cố gắng mà ấn con cặc vào, nhưng có lên được đâu, mấy nay cũng chẳng ăn uống nên hồn, sức đâu mà địt. Nghiến răng mà cố ra lần nữa, Thúy nằm như một xác chết, không cử động, cô nhục nhã, ê chề quá.
Nhân run rẩy, không có chất lại còn bị ra hai lần làm cơ thể nó run rẩy và thấy hoa mắt chóng mặt.
– Tiếp tục, mày làm cho cặc nó lên, hay tao cắt thịt mày ra? – Mộc cắc quay sang Thúy, cô nghe xong thì lại ngồi dậy mà cố gắng làm cho cặc Nhân lên, giờ thì còn sợ bẩn gì nữa??? Mãi một lúc sau mới lên được, Nhân lại hì hục địt, lần này… có cảm thấy cơ thể như bị rút đi sức sống vậy, mệt mỏi cùng với mất sức quá, kiệt sức sau lần phóng tinh thứ 3 thì khụy xuống, đổ vật ra bên cạnh, miệng khô khốc, tay cào cấu xuống đất, hình như bị kiệt sức quá hay sao vậy.
– Sao??? Hết sức rồi à? Cho tao mượn con dao nữa. – Mộc Cắc nói với đám Dũng. MỘT CON DAO ĐƯỢC NÉM TỚI.
– Hai đứa mày, 1 đứa được sống, cầm dao cắt lấy bộ phận sinh dục đứa kia, đứa nào giết và cắt được, tao sẽ tha. – Mộc Cắc nói, nụ cười nhạt nhẽo vang lên.
Đám Dũng nghe xong cũng khiếp sợ thay, dkm… thế này thì ác quá ác rồi, còn hơn cả tra tấn thiên cổ.
Thúy nhìn Nhân Mọi đã kiệt sức bên cạnh, thôi thì đã tới đường này, cô liền vùng dậy mà lao tới chỗ hai con dao được cắm trước mặt. Nhưng vừa định nhào tới thì lại ngã sấp mặt xuống đất, là Nhân Mọi đang giữ chặt chân cô.
Sau một hồi giằng co, hai người đều với được con dao, nhưng cùng lúc cả hai đều đâm, đâm dính bộ phận sinh dục của đối phương…
“AAAAA…” TiẾng hét vang lên…
“Ahahahahaha” cùng với tiếng cười man rợ của Mộc Cắc…
Nhân Mọi nằm ở đó… hình như chết rồi… chết vì bị đâm dính chỗ hiểm… chết vì kiệt sức với mất máu… Nhưng thúy đứng dậy, cô lảo đảo, đau đớn với nhát dao đâm dính chỗ hiểm bên dưới của mình…
“Sột”… một âm thanh vang lên… con dao cắm sâu từ lưng của Thúy… Cô nằm vật xuống… hình ảnh trước mắt dần mờ đi…
– Hối hận không??? – Một câu hỏi vang lên bên tai…
Cô muốn trả lời nhưng… Chỉ chảy được những giọt nước mắt rồi lịm hẳn đi!!! Cô cũng… Chết rồi!!!