Phần 83
Tại Bắc huyết môn, bên Trung Quốc.
Trong phòng có tám người, một chiếc bàn bằng đá được kê ngay chính giữa căn phòng, Một người đeo mặt nạ ngồi ở chính giữa chiếc bàn, bên cạnh hai bên có hai người mặc đồ trắng với đen đứng tháp tùng, năm người còn lại chia đều mà ngồi hai bên bàn.
– Chuyện ở Thái Lan sao lại thất bại? – Người đeo mặt nạ hỏi.
– Thưa bang chủ, cần gọi Thao Thiết vào để hỏi cho rõ hơn ạ. – Một người nói.
– Gọi vào. – Người đeo mặt nạ nói.
Thao thiết đang đứng chờ ở cửa, được lệnh thì khúm núm cúi gằm mặt xuống mà đi vào, trên tay vẫn còn cầm nguyên bàn tay bị cắt của mình, không dám ngẩng mặt lên mà nhìn mọi người trong phòng.
– Thao Thiết, kể lại toàn bộ sự việc. – Người đeo mặt nạ lên tiếng.
Thao thiết vừa run vừa kể, sau khi kể xong thì “phập”, âm thanh ngọt lịm vang lên, một con dao găm cắm thẳng vào tim của Thao thiết, nằm vật ra sau, chết tức tưởi.
– Phế vật!!! – Người đeo mặt nạ quát lớn.
Trong phòng những người ngồi ở bàn hình như không quan tâm tới cái chết của Thao thiết thì phải, họ còn chẳng thèm đánh mắt nhìn lấy một cái.
– Bạch, nói cho mọi người biết về Thiên Long Bang. – Người đeo mặt nạ nói.
– Thưa bang chủ cùng các Trưởng lão, Thiên long bang là một bang phái đứng đầu của Việt Nam, nhân lực cũng rất đông, và chiến lực thì có khoảng sáu đến bảy người cực kỳ mạnh. – Bạch nói.
– Nói kỹ hơn đi. – Người đeo mặt nạ phất tay.
– Vâng, Trong đó bang chủ hay còn gọi là lão đại của họ là Dũng Bẹo, là một kẻ cực kỳ quyết đoán, âm trầm, có tay được cải tạo lắp hai cánh tay titan chiến lực được nâng lên một tầm mới, là đệ tử của lão BẢO, bên cạnh là hai chí cốt Phi Lé và Mộc cắc, Phi lé giỏi dùng đao, là đệ tử của Tần Mộng, chắc các vị còn nhớ một thân ảnh đơn độc từng cầm đao chiến với lão bang chủ của chúng ta và sau đó dưới sự giúp đỡ của lão bang chủ Nam Phong tinh tham gia kéo theo hai người anh em của Tần Mộng là Bảo và Mạnh làm cho cả cái Tam Giác Vàng khi đó rung động chứ??? Phi mặc dù so với tuổi trẻ của thầy nó không kém bao nhiêu nhưng hiện tại sao với chúng ta, còn kém hơn. Mộc Cắc thì là đệ tử của một vị trụ trì, không biết phải là sư hay đã hoàn tục thì chưa rõ, có tứ chi giống như hai cánh tay Dũng bẹo, đều được độ bằng titan hết, còn lực phòng ngự được rèn luyện tới nay rất khó bị thương. Đó là ba người có vị trí cao nhất của Thiên Long bang hiện tại. – Bạch nói một hồi, mọi người trong phòng hơi cau mày khi nhắc tới Tần Mộng, cái tên này sao mà quên được.
– Hắc nói tiếp đi. – Người đeo mặt nạ nói.
– Vâng, kế tới là những người trong bang Thiên long thuộc cao tầng, gồm có những cái tên: Chị chảnh, Hương, Fa ying, Tứ Long. Còn những người thuộc thân tín bên dưới sẽ không tính tới thì thực lực không đủ vào trong mắt. Chị chảnh là người lớn lên tại một đấu trường sinh tử trong nước ta, thực lực cũng ngang với ba người cao tầng. Hương, đệ tử của lão Mạnh, sở trường ám trảo và roi, là vợ của Dũng bẹo, thực lực cũng không thua kém những người trên. Fa ying, người thái lan, sát thủ giỏi nhất gia tộc Niran trong Tam Giac Vàng, Gia tộc này mạnh như nào trước đây chắc mọi người cũng đã biết. Cuối cùng là Tứ Long, là bốn người thân tín bên cạnh Dũng bẹo, thực lực từng người không đủ mạnh để tạo nguy hiểm nhưng khi họ đánh đoàn đội, chiến lực tổng thể có thể ngang với những người trên. Đó là toàn bộ thực lực của Thiên Long bang. – Hắc nói, giọng không hề đổi.
– Mọi người đã biết về thực lực của Thiên long bang, một hộ pháp của chúng ta là Thao thiết không phải đối thủ của Phi lé vậy thì, ít nhất chiến lực của họ phải tầm Các trưởng lão. – Bạch lên tiếng.
Trong căn phòng im ắng tới lạ thường, không hề có mộ tiếng động nào phát ra.
– Tam trưởng lão, ông nghĩ thế nào về họ? – Người đeo mặt nạ hỏi.
– Còn thế nào nữa bang chủ, tôi sẽ qua đó dọn sạch đám kiến hôi này. – Tam Trưởng lão tự tin nói, ngồi trên chiếc ghế này sao mà không kiêu ngạo, sao mà không ngông cuồng cho được??? Phải có đủ thực lực mới có thể leo lên tới đây.
– Bình tĩnh, tôi chỉ hỏi nghĩ sao thôi mà, đừng coi thường những con sâu cái kiến, con voi còn bị kiến cắn chết đây!!! – Người đeo mặt nạ cười rồi nói, dựa trên những gì mà Hắc – Bạch nói thì chắc chắn thực lực chẳng thua kém gì đám Trưởng lão này cả, khinh địch mà lao vào có mà phơi xác tại đất người.
– Bạch, thông báo với toàn bộ thế lực dưới trướng chúng ta tại địa bàn của hai nước kia trong Tam giác vàng, hãy để ý nếu như bên khu vực Thái Lan có động tĩnh của Thiên long bang muốn cắm cọc ở đấy thì ra tay cản họ lại. – Người đeo mặt nạ nói tiếp, chuyện dựa vào những thế lực dưới trướng để hoàn toàn diệt Thiên Long bang là hơi khó khăn, quấy nhiễu bọn chúng rồi bào mòn dần nhân lực sẽ tốt hơn là một kích trực diện.
– Thưa bang chủ, sao không dồn nhân lực một lần quét sạch cả Thiên Long bang? – Nhị Trưởng lão hỏi.
– Ông quên hàng xóm của chúng ta à? Nếu như cử người đi, rồi bị thương vong cao tầng thì liệu có bị họp úp không? Cho nên phải xem họ hành động sao đã, vừa rồi họ cũng mất nhân lực chắc chắn không để cho Thiên Long bang yên đâu, Chứ với trình độ của thiên long bang hiện tại và thế lực bây giờ thì chưa đủ gây cho chúng ta chút uy hiếp nào cả. Nhưng động vào người của Bắc Huyết môn… hừ… – Người đeo mặt nạ nói, nụ cười có phần ma mị kèm với chút đáng sợ.
Thiên Long bang, trời đã dần vào đêm, trong căn phòng có ba thân ảnh đang không mặc gì cả nằm quấn lấy nhau.
– Anh định bao giờ thì qua Tam giác vàng? – Ying hỏi.
– Chắc tầm đầu tuần sau, sẽ qua đó và chọn một khu vực đẹp và tốt để Thiên Long bang cắm rễ. – Dũng nói.
– Ở đó có nhiều thế lực và cực kỳ phức tạp, anh nên tính toán kỹ trước khi thành lập Thiên Long bang tại đó. – Hương dựa vào ngực của Dũng mà nói.
– Gia tộc của Ying ở tại địa phận của thái Lan, anh nghĩ sẽ qua đó để đề nghị kết giao. – Dũng nói.
– Gia tộc của em thì đang gây dựng lại, em nghĩ nếu như anh qua gặp họ thì em sẽ đi cùng, dù gì cũng là người nhà em sẽ nói chuyện dễ hơn. – Ying đáp.
– Ừ, nên lôi kéo kết giao với những thế lực tại địa phận của Thái lan thì mới có thể đứng vững ở đó được. – Dũng đưa tay vuốt dọc sống lưng của Hương.
Nói xong Dũng liền nhổm lên mà ôm lấy cả hai cơ thể tuyệt phẩm mà hôn hít, những tiếng rên dâm đãng vang lên trong phòng làm bất kỳ một người nào cũng thấy rạo rực.
Bên phòng khác, Phi đang đè chị Chảnh ra mà nhấp, những cú nhấp như vũ bão, con cặc như cây gậy như ý đâm ra thụt vào tại hồng tâm giữa háng của chị Chảnh. Chỉ tội cho Mộc Cắc, một thân một mình trống vắng trong phòng, những khoảng thời gian như này mà được đút con cặc vào một cái âm đạo ấm nóng trơn trượt thì còn gì bằng, dài và to hơn trước cũng đang để phơi không.
Vài hôm sau, trong phòng họp của Thiên Long bang, Dũng với Phi mộc cắc mạnh nát đang ngồi dùng bữa với nhau.
– Mẹ mày, bảo mua ít đồ xào tí cho dễ ăn, mày mua lòng xào dưa mà dưa chua thế này? – Phi chửi Mạnh.
– Thì Mộc cắc bảo chua chua tí uống rượu mới dễ vào. – Mạnh lại chuyển sang đổi cho Mộc cắc.
– Ô hay, Bẹo nó bảo ăn chua mới khỏe sinh lý. – Mộc Cắc quay sang Dũng ngay được.
Mang tiếng toàn cao tầng với ông Trùm, lão đại mà ngồi ăn nosin chuyện không khác gì chợ búa cả, nhưng đừng nhìn cảnh này mà đánh giá, khi vào việc họ máu lạnh và quyết đoán lắm, chớ có thấy hiền mà tưởng là Bụt.
– Mộc Cắc, và tao sẽ qua Thái lan một chuyến, ở bang sẽ do Phi với Mạnh nát quản lý. – Dũng nói, câu chuyện trở nên nghiêm túc.
– Sang Tam giác vàng à? Có cần tao đi cùng không? Chứ chỗ đấy nó lộn nhộn lắm thành phần, nhiều thế lực. – Phi hỏi.
– Không cần đâu, Ying đi cùng nữa. – Dũng nói.
– Người của hai bang phái kia chắc chắn sẽ không để yên nếu như mình cắm cọc ở bên đó. – Mạnh nát lên tiếng.
– Nếu cần thì gọi, bọn tao sẽ qua. – Phi nói, gì chứ nó chả quan tâm tới bang hay tam giác vàng mẹ gì, chỉ cần Dũng gặp chuyện, phút mốt có mặt ngay.
– Được rồi, thống nhất như vậy. – Dung chốt vấn đề.
Qua vài ngày, đêm trước hôm Dũng chuẩn bị sang tam giác vàng, Phi qua phòng gõ cửa.
– Ai vậy? – Dũng hỏi, vừa mới làm một hiệp với chị em, còn đang trần chuồng, thấy tiếng gõ cửa hơi nhăn trán.
– Tao đây, ra làm vài chén. – Phi nói.
– Ra đi, tao ra luôn. – Dũng trả lời rồi cũng mặc quần áo, đi ra mở cửa.
Sau vài phút thì Dũng đi tới cạnh chỗ Phi, hai chai rượu được Phi chuẩn bị đặt cạnh nhau, thêm đĩa mồi nho nhỏ.
– Sao đấy cốt? – Dũng hỏi.
– Ngồi đi, mai mày qua kia không cho tao đi cùng à? – Phi hỏi lại, tính của Dũng, Phi hiểu, còn ai hiểu hắn hơn Phi chứ.
– Ừ, lần này đi không biết phải trải qua chuyện gì azzzz… mày ở bang sẽ tốt hơn. – Dũng nhấc chai rượu mà nốc một ngụm.
– Tao hiểu, khi mày nói tao đã biết mày nghĩ gì, nhưng lần này mày nên để tao đi sẽ tốt hơn, dù gì trên vai mày còn nhiều thứ phải gánh vác, mày xảy ra chuyện gì thì sao? – Phi lo lắng hỏi…
– Vậy nếu mày xảy ra chuyện??? – Dũng cũng hỏi lại câu này, Phi cứng họng không nói được gì nữa.
– Hai thằng mày ngồi uống không gọi tao à? – Mộc Cắc lên tiếng rồi đi tới, hai người quay lại nhìn rồi nở nụ cười.
– Yên tâm, dù có bỏ mạng thì tao cũng sẽ để nó trở về an toàn. – Mộc Cắc ngồi xuống vỗ vai Phi mà nói.
Phi nghe được câu này cũng nhẹ nhõm hơn.
– Mộc Cắc, mày có từng nghĩ sẽ từ bỏ không? Con đường này mày cũng đâu cần thiết phải đi? – Phi hỏi, câu hỏi làm cho Mộc Cắc trầm xuống.
– PhẢI đi chứ, tao đã rời bỏ trụ trì, rời bỏ nơi tao coi là nhà, đi theo anh Long và gặp tụi mày, khi anh long mất tao cũng tự hứa sẽ cùng chúng mày sống chết không quay đầu, cũng có thể là số mệnh của tao. – Mộc Cắc vơ chai rượu của Phi mà uống.
– Ngày mai, hai đứa mày lên đường bảo trọng và phải… Trở về, có chuyện gì hãy báo tin về!!! – Phi nói, giọng cực kỳ nặng nề.
– Được rồi, mẹ cứ như đàn bà, uống đi rồi về ngủ. – Dũng nói, mặc dù là trấn an như vậy, nhưng cũng còn chẳng biết trước mắt sắp tới sẽ như thế nào nữa…
Sáng hôm sau, một ngày đầu tuần cực kỳ mát mẻ, ba thân ảnh lên xe phóng ra sân bay, Phi im lặng ngồi trong phòng, chờ đợi tin tức của cả ba chứ chẳng biết sao, nhiệm vụ còn phải ở lại mà thủ hộ Thiên long bang…
Qua Thái Lan, ba người tới thẳng vị trí của gia tộc Niran, Ying vừa hồi hộp vừa lo lắng, sợ rằng họ sẽ gây bất lợi cho Dũng.