Phần 90
Mộc Cắc đi qua chỗ lều bị sụp, tiện tay cúi xuống lấy chiếc bạt trải dưới đất mà xách theo thêm chiếc đèn dầu để tiện soi đường đi, Hansa vẫn đang vui vẻ mà cưỡi trên lưng của Mộc Cắc, hai người đi được khoảng hơn tiếng đồng hồ, Mộc cắc cảm thấy Hansa sau lưng không có cựa mình, lại có tiếng thở đều bên tai, biết chắc Hansa đã ngủ, đành chọn một chỗ đất bằng phẳng và đỡ cây cối um tùm, Mộc cắc treo chiếc đèn lên thân cây bên cạnh rồi trả cái bạt ra từ từ đặt hansa xuống, Mộc Cắc đỡ Hansa xuống dưới bạt. Cởi chiếc áo ra mà đắp lên người cho Hansa, nực cười chiếc áo phải cởi ra hai lần trong một đêm làm Mộc cắc lắc đầu ngao ngán.
Mộc Cắc nhích sang bên cạnh chỗ gốc cây treo cái đèn ngồi xuống, tựa vào thân cây, ánh mắt nhìn sang bên cạnh Hansa đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp kèm theo chút dễ thương làm Mộc cắc rung động phần nào, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh của Thúy, như sợ cái vết nhơ đó lại lặp lại, nên Mộc cắc cố gắng lắc đầu mà nhìn sang hướng khác.
Nhưng trớ trêu, không biết vô tình hay cố ý mà Hansa lại đưa tay sờ sờ cái gì đó, khi chạm vào đùi của mộc Cắc nhấc đầu gối lên đùi của nó, Cặp đùi bằng titan thì lấy đâu ra mềm được, Hansa gối được chút thì tỉnh luôn.
– Khiếp… đùi gì mà cứng như đá. – Hansa kêu lên.
– Ai kêu cô nằm lên đùi tôi. – Mộc cắc nói, nhìn biểu cảm ngái ngủ của Hansa mà không cưỡng lại được.
– Hứ… – Hansa bĩu môi rồi lại nằm xuống, nhưng lân này lấy chiếc áo của Mộc cắc mà kê lên đùi để gối lên.
Mộc Cắc cũng không phản đối, chả hiểu sao bị á khẩu trong trường hợp này, ánh sáng từ chiếc đèn dầu vẫn đang leo lắt, Mộc Cắc nhìn khuôn mặt dễ thương ở đùi mình mà chỉ muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt ấy, nhưng khổ nỗi tay bằng kim loại thì có cảm nhận được gì đâu, đành ngồi mà nhìn vậy, trớ trêu thay, mùi thơm từ cơ thể của cô phảng phất, lại thêm thân hình như vậy làm con cặc trong quần của Mộc Cắc đang dần dần chào cờ, Mộc cắc đỏ hết cả mặt, nếu mà tí Hansa có cựa mình không may con cặc lại chạm vào mặt cô thì chẳng biết giải thích thế nào nữa, đành ngồi đó mà cố gắng an ủi thằng nhỏ trong quần.
Ngồi không tài nào chợp mắt được, Mộc cắc bị khuôn mặt xinh đẹp này như đang thôi miên, không rời mắt được, hơi cúi người xuống, mùi thơm từ cơ thể cô nồng nàn hơn, Mộc Cắc không tự chủ được mà cúi xuống đưa miệng gần đến đặt lên má của Hansa một cái chớp nhoáng.
Sợ cứ thế này có khi đè Hansa ra đây mà hiếp mất, trong rừng sâu lại chỉ có hai người, một cô gái xinh đẹp điện nước đầy đủ, một thằng thì khỏe sinh lý, tình cảnh thật là trớ trêu mà…
Thời gian cứ vậy trôi, tới tờ mờ sáng, Mộc Cắc giật mình mở mắt, định co chân đứng dậy thì thấy Hansa vẫn đang ngủ ngon lành, không nỡ gọi cô dậy, đành đỡ đầu cô đặt xuống đất, đi ra một góc mà giải quyết nỗi buồn, khi quay lại thấy Hansa đã tỉnh và đang ngồi co người mà ngáp ngắn ngáp dài.
– Dậy rồi à? Vậy đi tiếp thôi. – Mộc Cắc nói, giọng đã nhẹ nhàng hơn.
– Hic… tôi mệt quá. – Hansa kêu, cô vừa mới dậy lại phải khăn gói lên đường tiếp thì ai mà chịu được.
– Cố gắng, về gia tộc cô nhanh chóng chứ hôm qua không về, chắc họ cũng lo chứ hả? – Mộc Cắc trở nên quan tâm Hansa hơn, hình như là hành động bộc phát của kẻ bị “say nắng” thì phải.
Hansa từ từ đứng dậy, đúng là thuốc xoa bóp tốt thật, người xoa bóp cũng giỏi tay nghề, chân cô đã đi lại được bình thường có điều hơi nhức tí thôi nhưng vẫn đi được. Mộc Cắc liền mở đường tiếp tục đi, hai người cứ đi phải mất tiếng đồng hồ, Mộc cắc thấy chỗ này cây cối đã quang đãng hơn, không còn sự rậm rạp um tùm như lúc nãy nữa, cũng có thấy xa xa một con đường rộng rãi trước mắt.
Mộc cắc và Hansa vui vẻ mà đi về phía đó, hai người ra tới đường lớn, nhưng mà chỗ này lại không hề có gì ở xung quanh hai bên đường cả, bây giờ không biết nên đi về phía nào nữa.
– Cô biết đi hướng nào không? – Mộc cắc hỏi.
– Không, tôi còn không biết đây là đâu nữa. – Hansa lắc đầu nói.
Mộc cắc hơi buồn bã, thôi thì giờ chỉ còn cách đánh liều, cứ đi vậy rồi gặp ai thì hỏi người đó chứ cứ đứng đây không phải là cách. Lại một trước một sau mà lầm lũi đi men dọc theo con đường lớn, hai người đi mà khát khô cả cổ, Hansa còn đói nữa, đến tận giữa trưa rồi mà không có gặp ai, Mộc Cắc lắc đầu ngao ngán, hai người đành ngồi lại nghỉ ngơi.
“Brừm…” Tiếng động cơ xe thì phải, vang lên làm hai người như bắt được sợi dây cứu sống, lập tức đứng dậy nhìn ngó, một chiếc xe ô tô đen đang phóng qua bên này, Mộc Cắc với Hansa dơ tay vẫy vẫy, chiếc xe đi chậm dần lại, tấp vào chỗ hai người đang đứng.
– Tiểu… tiểu thư??? – Người trong xe hạ kính xuống mà lắp bắp nói, hình như nhận ra Hansa.
– A!!! Là con đây. – Hansa cười tươi như hoa mà nói như hét lên.
Người kia lập tức xuống xe.
– Sao tiểu thư ở đây??? Mà quần áo… sao lại… nhìn như bị truy sát trải qua đánh nhau thế này?? – Người đàn ông kia hỏi, bây giờ nhìn lại Hansa, quần áo bị xẻ bị thủng, tóc tai thì hơi bù xù một chút, khuôn mặt có chút lấm lem…
– Chuyện này dài lắm, thúc chở con về gia tộc đã. – Hansa nói, đi tới quang vào cánh tay của người này.
– Được rồi, con lên xe đi. – Người đàn ông được Hansa gọi là thúc lập tức mở cửa đằng sau cho Hansa lên.
Mộc Cắc cũng định vào theo thì bị Người đàn ông này kéo lại.
– Cậu là ai? Hử?? Sao lại?? – Người đàn ông kéo tay của Mộc cắc hỏi, nhưng lại thấy cánh tay của Mộc Cắc không phải như bình thường thì cau mày mà hỏi.
– Đó là người cứu con, thúc cho người đó về gia tộc cùng đi, con sẽ kể lại toàn bộ. – Hansa lên tiếng giải thích.
– Được… được… – người đàn ông trả lời, cũng không cản Mộc cắc nữa, nhưng khi leo lên xe, người đàn ông này đã nhận ra Mộc cắc là ai rồi, chỉ là không hiểu sao lại đi cùng tiểu thư.
– Cậu là người của thiên Long bang? – Người đàn ông nhìn qua gương trên xe ô tô mà hỏi.
– Đúng vậy. – Mộc Cắc trả lời, cũng đoán được ông ta sẽ biết thân phận của mình cho nên không lấy gì làm lạ cả.
Người đàn ông định hỏi thêm gì nữa nhưng lại thôi, chuyển sang nhìn hansa mà hơi nhíu mày.
– Hai người đi cùng con đâu? – Người đàn ông hỏi…
– Hic… họ… – Hansa bắt đầu rơi nước mắt, lần đầu tiên cô ra ngoài mà bị như vậy, người bảo vệ cô cũng lần đầu bị giết trước mặt cô. Cú sốc tinh thần rất lớn, bảo sao không xúc động cho được, từ nhỏ được bao bọc trong vòng tay của mọi người cao tầng trong gia tộc.
– Ta biết rồi. – Người đàn ông nói.
Hansa vẫn còn xúc động khi nhớ lại cái ảnh hai người vì cô mà nằm xuống, nước mắt vẫn rơi, ngả đầu vào vai Mộc Cắc mà thút thít, nhìn qua gương người đàn ông thấy không đúng lắm, với tính cách của tiểu thư sao lại dễ dàng ngả vào vai của người khác như vậy??? Một dấu hỏi to đùng trong đầu mà chỉ biết im lặng.
Mộc Cắc thấy Hansa tựa vào vai mình khóc thì cũng chẳng dỗ dành gì cả, mắt vẫn nhìn khuôn mặt người đàn ông này qua hình phản chiếu của chiếc gương.
Chiếc xe đi được tầm một lúc thì dừng “kettttt…” Lại trước cổng của một toà biệt phủ rộng lớn, chỗ này cũng sầm uất như ở chỗ gia tộc Dot. Người gác cổng mở ra, chiếc xe từ từ đi vào bên trong, có một người cũng trạc tuổi đi tới chỗ chiếc xe, gõ gõ vào cửa kính, người đàn ông trong xe hạ kính xuống để xem người kia nói gì.
– Sao đi mà đã về rồi? – Người kia hỏi.
– Tôi gặp Tiểu thư, báo với tộc trưởng, gọi mọi người tới phong họp của gia tộc đi. – Người trong xe nói, người kia nhìn ra sau thấy Hansa trong bộ dạng này thì hốt hoảng, đánh mắt sang bên cạnh thấy Mộc Cắc, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu làm cho người này cũng ngờ ngợ rồi không nói gì nữa, chạy nhanh vào trong căn biệt phủ.
Chiếc xe được đánh vào trong khu để xe, ba người bước xuống.
– Tiểu thư đi tắm rửa và nghỉ ngơi đi, cậu đi với tôi. – Người đàn ông này lên tiếng.
– Anh đi với thúc ấy đi, lát tôi sẽ tới. – Hansa nói, cô nhìn Mộc cắc một cái thật sâu rồi chạy đi.
Mộc cắc bị động mà đi cùng người đàn ông này.
– Tôi tên là Sakir, cậu là Mộc Cắc phải không? – Sakir hỏi…
– Đúng vậy, các ông biết thông tin của từng thanh viên Thiên long bang rồi? – Mộc Cắc hỏi.
– Ừ, cậu vào phong họp của gia tộc tôi, chúng ta cũng cần phải nói chuyện về việc của Tiểu thư. – Sakir nói, hai người đi một mạch tới một căn phòng to và rộng, đẩy cửa bước vào, không khí trang nghiêm và cực độ nghiêm nghị làm Mộc Cắc cảm thấy có chút áp lực.
– Hai người tới rồi à? Ngồi đi. – Người đàn ông ngồi ở chính giữa chiếc bàn nói. Chỗ này cũng giống như ở Thiên Long bang, một chiếc bàn to và dài kê giữa căn phòng, hai bên là những người có vai vế ngồi theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Mộc Cắc được an vị chỗ ngồi ở vị trí cạnh với Sakir, chiếc máy dịch được đặt trước mặt Mộc cắc.
– Cậu là người của thiên long bang, Mộc cắc đúng chứ? – Tộc trưởng của Anchali hỏi, vị trí mà ông ta ngồi là chính giữa cho nên ngoài chức vị không lẫn vào đâu được.
– Đúng vậy, tôi là Mộc cắc. – Mộc cắc trả lời, giọng đã không còn áp lực nữa, trở nên tự tin hơn, Thiên Long bang là một niềm tự hào của nó, vì vậy khi nhắc tới nó chắc chắn sẽ tự tin hơn rất nhiều.
– Cậu chắc cũng đói phải không? Mang đồ ăn lên cho cậu ta, chờ tiểu thư tới rồi nói chuyện. – Tộc trưởng nói, ngay lập tức một khay thức ăn được bưng lên chỗ Mộc cắc, với tình huống này vào người khác chắc chắn không dám động đũa, nhưng Mộc cắc lại oánh chén rất tự nhiên như chỗ không người, không quên gật đầu cảm ơn tộc trưởng.
Tộc trưởng và mọi người không hề có ý khó chịu trước hành động này của Mộc Cắc, xem như đó đã thể hiện sự mạnh mẽ về tinh thần của Mộc Cắc rồi.
Được một lát thì Hansa đẩy cửa đi vào, cô đã tắm rửa và sửa soạn lại, vẻ đẹp của cô lại sáng ngời, như một bông hoa đang nở rộ vậy, Mộc cắc nhìn mà cũng rung động không kìm được ngừng luôn việc đang ăn uống lại.
– Con kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe đi. – Tộc trưởng nhìn con gái rồi nói.
Hansa liền kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc va chạm với gia tộc Dot rồi chuyện Mộc Cắc cứu cô và giúp đỡ cô trở về như nào, qua lời kể của cô, Mộc cắc thấy mình lại tốt như vậy à??? Rõ ràng Hansa có thêm mắm thêm muối vào đoạn Mộc Cắc cứu cô cho nên mới sinh động và hồi hộp gay cấn cứ như phim hành động xen lẫn võ thuật kiếm hiệp vậy @@.
Những người trong căn phòng đổ dồn ánh mắt về phía Mộc cắc, ánh mắt của sự tán thưởng về hành động xả thân cứu Tiểu thư.
– Chuyện của hansa, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng cậu cũng biết hiện tại Thiên Long bang của cậu đang đối mặt với chuyện gì phải không? – Tộc trưởng hỏi.
– Tôi biết, người của gia tộc mình trước khi nằm xuống đã ủy thác trách nhiệm bảo vệ Hansa cho tôi và nói sẽ có lợi cho tôi rất nhiều, tôi đang tò mò về cái lợi mà gia tộc Anchali cho tôi. – Mộc cắc trực tiếp nói ra.
– Tất nhiên, ơn cứu mạng của cậu, chúng tôi sẽ báo đáp. – Tộc trưởng nói, Mộc cắc nghe vậy cũng hiểu, chắc là gia tộc Anchali sẽ cho mình một lợi thế là sự bảo vệ của họ trong tam giác vàng, hoặc có thể là cái khác, nhưng mà Tộc trưởng không trực tiếp nói thì sẽ nói riêng, có thể như vậy!!!
– Chuyện ân nhân của con, ta sẽ trả ơn, còn chuyện mà thiếu gia của gia tộc Dot nói là đúng, con và người đó sẽ kết hôn để gia tăng sự đoàn kết và làm mối liên hệ của hai gia tộc chặt chẽ hơn. – Tộc trưởng quay sang con gái nói.
– Nhưng tộc trưởng, Tiểu thư… tại trước mặt nhiều người như vậy, suýt bị Tên thiếu gia của gia tộc Dot đó làm hại, chúng ta nên cân nhắc lại, đó cũng là hạnh phúc của tiểu thư. – Sakir lên tiếng.
– Con… con không muốn lấy người đó đâu. – Hansa sợ hãi, cô nhớ lại khuôn mặt và hành động của người người đó mà run rẩy lo lắng.
– Chuyện này là sự phát triển và trường tồn của Gia tộc, con thân là phận nữ nhi, tộc nhân thì phải vì gia tộc mà cống hiến. – Tộc trưởng mặc dù thương con gái như bảo bối, nhưng vì sự hưng thịnh và phát triển của gia tộc không thể không hy sinh.
– Nhưng… con… hic… con… Con thà chết không lấy người đó đâu. – Hansa khóc lóc mà chạy ra khỏi phòng, Tộc trưởng buồn bã nhìn theo bóng dáng của con gái mà không làm sao được.
Mộc cắc đứng bật dậy, xin phép rời khỏi mà đuổi theo hansa.