Phần 51
Thần kinh nhạy bén giúp Dương Thần vừa khởi động xe, giẫm lên chân ga, chiếc M3 rít lên phóng ra khỏi hầm để xe.
Vài người bảo vệ của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đứng đờ ra nhìn chiếc xe trong chớp mắt đã chạy mất dạng, không ai biết nhân vật lớn nào trong công ty lại có kỹ thuật lái xe như vậy.
Vừa lái xe, Dương Thần vừa hỏi:
– Làm sao vậy, vú Vương?
– Tiểu thư vừa mới tan sở về nhà, lão gia đã đến rồi, đang ầm ỹ ở bên ngoài…
Giọng mẹ Vương như khóc:
– Cậu mau về đi, lão gia còn dẫn theo vài người đến, nhìn không giống người tốt, tôi sợ bọn họ làm tổn thương tiểu…
Vú Vương chưa dứt lời, đầu kia điện thoại đã truyền đến những âm thanh ồn ào, ngay sau đó là tiếng đàn ông quen thuộc…
– Là tiểu tử thối họ Dương phải không, ta là Lâm Khôn, ta ở đây chờ ngươi, có giỏi thì lập tức về đây!
Dương Thần đang cầm tay lái, trên tay lập tức nổi gân xanh, hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào khóc của vú Vương, chắc chắn là bị dùng sức mạnh cướp mất điện thoại di động.
– Ông có biết ông đang làm gì không?
– Ta rất rõ ràng, họ Dương kia, giờ ngươi có giỏi thì về đây, xem tên tiểu tử khốn khiếp bán thịt dê xiên nướng có bản lĩnh gì mà khiến con tiểu tiện nhân Lâm nhà ta làm chuyện bất hiếu!
Dương Thần không nói gì thêm, mặt không biến sắc, dập điện thoại, thực ra, nếu điện thoại này không phải Lâm Nhược Khê đưa thì hắn đã sớm bóp nát.
Chân ga trong nháy mắt bị dẫm hết cỡ, tuy rằng nơi này đang lúc xe cộ đông đúc chật hẹp, nhưng tiếng động cơ rít gào khiến không ít xe ngoan ngoãn tránh ra nhường đường.
Chiếc BMW trắng như một trận gió xoáy thổi qua, bị vô số người chửi rủa, nhưng tất cả chẳng liên quan gì đến Dương Thần, lúc này trong mắt hắn, đường xá chỉ là một đường thẳng, không có bất cứ luật lệ giao thông gì, không có bất cứ cái đèn xanh đèn đỏ nào, hắn cần phải nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!
Mọi ngày đi xe với tốc độ bình thường phải mất hơn hai mươi phút, hôm nay Dương Thần chỉ mất chưa đến mười phút, như một quả đạn lao đến đích.
Chiếc xe dừng ở một bãi đất trống trước căn biệt thự, “kít” một tiếng, một đám bụi mù mịt bốc lên.
Lúc này trời đã chập tối, ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu lên khu vườn trong khu biệt thự cao cấp, cây cối ánh hồng, bãi cỏ như dòng suối vàng, phong cảnh cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng lúc này Dương Thần không có lòng dạ nào mà thưởng thức cái cảnh hiếm có ấy. Sau khi xuống xe, hắn sắc mặt thâm trầm đi về hướng cửa chính của biệt thự.
Không đợi Dương Thần đi đến cửa, cánh cửa chính đã bị đẩy mạnh ra, Lâm Khôn trong bộ Âu phục phẳng phiu bước ra, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú và trưởng thành giờ phút này thoạt nhìn âm trầm mà hưng phấn, dường như đã đoán được có thể trả thù sự nhục nhã mà Dương Thần cho lão như thế nào.
Ở phía sau lão có năm tên mặc đồ giống nhau theo sát, chúng là những thanh niên mặc đồ đen ngắn tay bó sát người, nhìn đám cơ bắp trên cơ thể họ không khó để nhận ra thân thủ họ thật không phải là bình thường.
– Ha ha, súc sinh, ngươi thật có gan dám trở về đây, ta nghĩ ngươi sợ tới mức không dám quay lại.
Lâm Khôn nghiêng nghiêng đầu, trừng mắt, con ngươi lộ ra vẻ căm hờn sâu sắc.
Dương Thần thở dài, xem ra mình đã kiềm chế được tâm tính rồi, bằng không chỉ cần câu nói thô tục này cũng đủ lý do để cắt lưỡi lão. Dương Thần thản nhiên nhìn lão, hỏi:
– Nhược Khê và vú Vương đâu…
Vừa dứt lời, hai bóng người đi ra từ cửa biệt thự.
– Cậu, cậu… cẩn thận!
Chỗ cửa, vú Vương mặc tạp dề đang giúp Lâm Nhược Khê sắc mặt tái nhợt đi ra.
Lâm Nhược Khê còn chưa thay bộ đồ đi làm, khuôn mặt vốn lạnh lùng diễm lệ giống như là bay mất hồn phách, ánh mắt ảm đạm, đầu tóc cũng có vẻ rối bời, cô nhìn xuống mặt đất chăm chú, dường như mọi việc trước mắt đều không có quan hệ gì với cô.
Nếu như hình ảnh này khiến Dương Thần có chút đau lòng, thì nhìn thấy trên mặt vú Vương có một dấu tay hằn đỏ, trong mắt Dương Thần lập tức lóe lên một tia sát khí.
Đáng tiếc Lâm Khôn rõ ràng là không chủ ý tới sự thay đổi trong ánh mắt Dương Thần.
– Tên tiểu tử bán thịt dê, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi về đây, là do ngươi tự tìm đến, mấy anh em của ta quyền cước cũng không tệ, nếu người muốn ít bị ăn đòn, tốt nhất là quỳ xuống lạy ta vài lạy, rồi liếm cho sạch đôi giày da của ta, ngoan ngoãn tự chui vào thùng rác đi. Có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một lần, cho ngươi cút đi!
Lâm Khôn cười quái dị, tiếng nói có phần cuồng loạn.
Dương Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám thanh niên trước mặt, nói:
– Lâm Khôn… giống như lần trước tôi đã nói với ông một lần, tôi ghét nhất là bị uy hiếp, ông uy hiếp tôi, được, nhưng phải chuẩn bị chịu hậu quả.
– Ta uy hiếp ngươi đấy! Súc sinh! Ngươi làm gì được nào? Ngươi có bản lĩnh đánh bại được năm người anh em này sao?
Lâm Khôn cười giận dữ, lớn tiếng gào lên.
Dương Thần không nói thêm nữa, từng bước một tiến tới gần Lâm Khôn.
Năm tên tay chân hiển nhiên cũng không coi Dương Thần ra gì, dù sao nhìn bề ngoài, người thanh niên này căn bản không thể trả đòn được, cho nên thấy Dương Thần tới gần, chỉ có một gã tiến lên, vừa liếc mắt miệt thị nhìn Dương Thần vừa tiến tới.
Dương Thần vốn chẳng buồn nhìn gã áo đen, nhìn thấy gã giơ tay đánh tới một đường quyền nhanh như chớp, dường như đã tính toán chính xác, một quả đấm cũng nhanh như vậy tung ra tiếp đón.
“Bốp!”
Hai nắm tay chạm vào nhau vang lên một tiếng, kết quả cũng khiến cho những người đứng đó vô cùng kinh sợ.
– Á!!
Gã thanh niên dẫn đầu tung quyền vẻ mặt méo mó, dùng sức ôm lấy cánh tay ra quyền kia, đau đớn quỳ rạp xuống đất!
– Tay… tay…
Đậu Đại vã mồ hôi, cảm thấy xương cốt trong cánh tay như vỡ vụn, sau một hồi đau đớn kịch liệt, liền bất tỉnh ngay tại chỗ.
Còn lại bốn gã tay chân rõ ràng không hiểu tình huống vì sao lại thế này, chỉ thấy Dương Thần chạy tới trước mặt.
– Nhanh! Nhanh lên!
Lâm Khôn cảm giác tình hình có chút không đúng, cuống quýt chỉ huy.
Bốn gã tay chân lúc này mới bước đến gần Dương Thần như những hung thần tàn ác, định bắt Dương Thần chế ngự bắt quỳ xuống đất.
Khi bốn người đánh về phía Dương Thần, chúng đột nhiên phát hiện, dù đánh vào ngực, bụng, đùi, hay chỗ nào khác, thân hình Dương Thần vẫn không chút lay động, dường như chân tay chúng chạm vào một tấm sắt dày, một bức tường đá lớn, sức vốn không đủ để đánh với người này.