Phần 83
Chỗ mà Dương Thần giới thiệu cho Trần Bác chính là quán rượu Rose của Sắc Vi, quán rượu này thuộc tầm trung, không phải vì Sắc Vi không muốn mở rộng mà và quán là do mẹ của Sắc Vi để lại, vì thế theo như ý bà thì cứ để quán như thế còn ý nghĩa hơn nhiều so với việc biến quán thành chốn kinh doanh.
Sau khi sắp xếp hành lý của Trần Dung vào căn phòng trọ nhỏ bé của Trần Bác xong xuôi, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản tại một quán ăn nhỏ rồi nhanh chóng tới quán Rose.
Ban ngày quán rất yên ắng, ngoài nhân viên phục vụ ra thì hầu như không có khách, như vậy cũng thích hợp để Dương Thần dẫn hai anh em họ tới.
Sau khi nhận ra đây là một quán rượu, Trần Bác có chút lo lắng hỏi:
– Dương Thần, con phố này buổi tối rất phức tạp, tôi thấy hơi lo lắng.
– Tôi đã nghĩ giúp anh việc này rồi, tôi và chủ quán ở đây rất thân thiết, hoàn toàn có thể nhờ người đưa Tiểu Dung về nhà vào buổi tối.
Trần Bác không hỏi thêm nhiều nữa, sau khi bước vào quán rượu, nhìn xung quanh thấy quán sắp xếp bài trí rất trang nhã lịch sự liền gật đầu, quán rượu kiểu này nhìn có vẻ khá đàng hoàng.
Tiểu Triệu – một nhân viên phục vụ của quán thấy Dương Thần đi vào thì lập tức lấy lại tinh thần, khẽ cười hỏi:
– Anh Dương sao hôm nay lại rảnh rỗi ban ngày đến đây thế này? Lại còn dẫn cả bạn đến nữa?
Dương Thần chào mấy người phục vụ trong quán, nói:
– Sắc Vi có ở quán không? Tôi giới thiệu cho cô ấy một nhân viên mới đây.
– Cô chủ vừa mới ngủ trưa dậy, tôi đi gọi cô ấy đến nhé.
Tiểu Triệu vui vẻ nói xong thì chạy vào phía trong.
Sắc Vi chọn ở tận trong cùng là không muốn cho ai biết, bởi vậy Dương Thần quyết định ở ngoài đợi cô ấy cùng với hai anh em Trần Bác.
Lát sau, Sắc Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng ánh kim bước ra nhẹ nhàng, khuôn mặt trái xoan không trang điểm còn đang mơ màng với thân hình thướt tha gợi cảm và vẻ đẹp chín muồi, thật là một cô gái kiêu sa kiều diễm.
Trần Bác và Trần Dung đều ngơ ngẩn nhìn Sắc Vi đang mỉm cười tiến lại, họ chẳng thể tin chủ nhân của quán rượu lại là một cô gái trẻ xinh đẹp nhường này.
– Dương Thần, anh giới thiệu cho em nhân viên nào mới thế?
Có người ngoài, Sắc Vi tinh ý gọi thẳng tên của Dương Thần, dáng vẻ đoan trang từ tốn.
Dương Thần chỉ về phía Trần Dung:
– Đây là bạn anh và em gái của anh ấy, vừa mới từ Tứ Xuyên lên, nhà có xảy ra chút chuyện, nên phải bỏ trường đại học đến Trung Hải làm thêm kiếm tiền trả nợ, anh nghĩ chỗ này khá tốt, có thể làm ở đây thì cũng sẽ yên tâm hơn.
Sắc Vi nhanh chóng hiểu được ý định của Dương Thần, bắt đầu đánh giá Trần Dung cẩn thận.
Trần Dung thấy Sắc Vi đang mỉm cười ngắm mình bằng đôi mắt đầy ẩn ý thì không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Sắc Vi.
– Em tên gì?
Sắc Vi cúi người thân mật hỏi han, giống như chị gái đang hỏi em mình vậy.
– Trần Dung, là chữ Dung trong Liên Dung (hoa sen) ạ.
Trần Dung khẽ đáp lời.
Sắc Vi khẽ cười:
– Đừng căng thẳng, cứ nghe chị nói này, mặc dù em là người do anh Dương Thần giới thiệu, nhưng chị cũng vẫn phải dạy em làm từ những việc đơn giản nhất, bưng bê, quét dọn vệ sinh, làm mấy việc này vừa mệt lại bẩn, nếu khách tức giận có khi em còn bị mắng nữa, em có chịu được không?
– Em chịu được ạ, ở nhà em chăm sóc cha mẹ, những việc đó em đều làm cả rồi, em cũng đã từng làm thêm ở mấy nhà hàng ăn nhanh ngoại quốc nữa.
Trần Dung đáp vội.
Sắc Vi cười đầy hàm ý, giơ tay xoa xoa hai má Trần Dung:
– Vậy sau này em cứ làm ở đây, chị sẽ bảo mấy người Tiểu Triệu giúp đỡ dạy bảo em, nếu có gì khó khăn thì cứ nói với chị, đừng khách sáo, chị sẽ không để nhân viên của mình phải chị ức hiếp đâu.
– Vâng ạ.
Mắt Trần Dung long lanh nước, mỉm cười hồn nhiên.
Sau khi Tiểu Triệu đưa Trần Dung đi làm thủ tục hợp đồng, họ trao đổi vài việc, Trần Bác vốn không dám mở miệng trước mặt Sắc Vi đột nhiên cất tiếng:
– Cảm ơn cô, tôi biết Dương Thần là một người tốt, cô là bạn của Dương Thần, tôi nhờ cô và mọi người giúp đỡ chăm sóc con bé.
Nói xong Trần Bác cúi rạp người xuống.
Sắc Vi dở khóc dở cười đỡ anh ta dậy, nói:
– Em gái anh trong sáng như nước suối khiến người ta phải cảm động, xã hội bây giờ rất hiếm, nói thật, tôi đang thiếu một cô gái giống như cô bé làm trợ lý, nếu như em gái anh đồng ý, thực lòng tôi rất muốn để cô ấy bên cạnh mình, dạy cô ấy một vài việc chỉ sợ anh trai cô ấy không đồng ý thôi.
Nghe xong câu này, trong lòng Dương Thần thấy ngạc nhiên, nhìn Sắc Vi bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ là Sắc Vi có ý định thu nhận đồ đệ, chẳng trách ban nãy ánh mắt cô nhìn Trần Dung có chút phức tạp, vừa mới nghĩ đến việc cô gái trong sáng Trần Dung bị tỉ tỉ hắc ám chỉ bảo là Dương Thần chỉ muốn bật cười.
Trần Bác làm sao biết được thân phận thật của Sắc Vi là nữ vương của thế giới ngầm ở Trung Hải, cho rằng lời của Sắc Vi là do sự nghiệp kinh doanh mà muốn mang theo Trần Dung, sao có thể không vui mừng, vội nói:
– Chỉ cần Tiểu Dung đồng ý, tôi là anh trai nó cũng sẽ thuận theo, cô Sắc Vi không đời nào lại làm hại chúng tôi, tôi yên tâm lắm.
– Anh tin tưởng Dương Thần và tôi đến như vậy sao?
Sắc Vi cười lạ lùng hỏi lại.
Trần Bác gật đầu thành thật:
– Tôi tin, tôi vừa nghèo lại vừa vô dụng, Dương Thần vẫn quan tâm đến tôi, giúp đỡ tôi, không giống người khác vẫn khinh thường tôi, tôi mà không tin anh ấy thì tôi chẳng bằng loài súc vật, cô chủ Sắc Vi là bạn của Dương Thần, người xưa đã từng nói: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Dương Thần là người vô cùng tốt, vậy cô Sắc Vi bạ của Dương Thần đương nhiên cũng là người đáng tin cậy rồi.
Sắc Vi không kìm nổi liền phì cười:
– Anh dễ thương hơn Dương Thần đấy, lời nói cũng rõ ràng rành mạch… Anh đã nói như thế đấy nhé, tôi sẽ mặc định là anh đã đồng ý cho tôi mang Trần Dung theo, sau này đừng có nói là do tôi tự quyết đấy nhé.
Trần Bác cười đỏ mặt:
– Không, sẽ không thế đâu… Tôi nói câu này cô Sắc Vi đừng để ý nhé, ngoại trừ Chủ tịch công ty tôi, thì cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy, người như cô sao có thể làm điều gì có lỗi với mấy kẻ tiểu tốt như chúng tôi chứ… Ha ha…
– Chủ tịch công ty anh ư?
Đôi mắt diễm lệ của Sắc Vi lóe lên, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
– Vậy chắc là đẹp như tiên nhỉ?
Trán Dương Thần lấm tấm mồ hôi, không dám nhìn thẳng mặt Sắc Vi.
Trần Bác nào biết nội tình, nói với vẻ có phần sùng kính:
– Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã ngẩn ngơ, cũng giống như hôm nay nhìn thấy cô Sắc Vi vậy, nhưng người trong công ty tôi đều rất kính trọng cô ấy, rất nhiều người coi cô ấy là thần tượng.
Sắc Vi cười nhạt gật đầu, nói vài câu với Trần Bác về chuyện gia đình, rồi nói với Dương Thần:
– Dương Thần, em có chuyện muốn nói riêng với anh, tối nay anh có rảnh không?
Dương Thần thấy rõ vẻ mặt Sắc Vi có nghĩa: Anh không đến là chết chắc đấy, cứng đơ người nói:
– Rảnh, anh nhất định sẽ đến, ha ha…
Khi giải quyết xong việc của Trần Dung, Dương Thần vui vẻ chở hai anh em về phòng trọ, Trần Bác nhanh chóng sắp xếp chỗ cho em gái, cũng không đi làm nữa.
Một mình Dương Thần không có việc gì, Sắc Vi hẹn buổi tối, đi đến bệnh viện thăm Nhược Khê thì sợ gặp người khác, Lý Tinh Tinh thì chắc là giờ này đang ở trường, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có đến công ty chơi trò chơi thôi.
Nhưng vừa định quay về Quốc Tế Ngọc Lôi thì điện thoại đổ chuông, người gọi điện đến khiến Dương Thần chẳng hiểu là ai, mãi sau mới nhíu mày nghĩ ra, người đó chính là Đường Đường.
Vừa mới nhấc điện thoại thì đầu bên kia đã nghe tiếng nói vui vẻ của Đường Đường:
– Chú ơi, chú đang ở đâu đấy?
– Có chuyện gì sao?
Dương Thần thấy cứ hỏi rõ trước thì hơn, con bé này phiền phức lắm.
Đường Đường nói dứt khoát:
– Hôm nay cháu thi xong rồi, chiều nay được nghỉ nên muốn mời chú đi ăn cơm, lần trước chú đã đồng ý rồi, không được từ chối đâu đấy.
Dương Thần nghĩ lại chuyện đó, xoa xoa bụng nói:
– Hôm nay chú không đói, muộn một chút nhé.
– Không được, chú là người lớn sao lại keo kiệt thế chứ, cứ nhất định là mời chú ăn cơm thì chú mới đi cùng cháu hay sao? Cháu đang đứng một mình trên phố chán lắm này, chú cùng cháu đi chơi đi, hai tiếng sau rồi đi ăn cơm.
Đường Đường cầu khẩn.
Cô bé nũng nịu khiến Dương Thần bối rối, lưỡng lự đề nghị:
– Cháu về nhà đi, cha mẹ cháu lẽ nào cũng không quan tâm cháu hay sao?
– Hừ, họ mới không có thời gian quan tâm đến cháu, chẳng có ai yêu thương cháu, họ ngày nào cũng bận suốt ý.
– Thế bạn bè cháu đâu?
– Đều là một lũ trẻ con, ngốc nghếch lắm…
Đường Đường xem ra đã bắt đúng mạch Dương Thần, cứng rắn không bằng mềm mỏng thật.
Dương Thần rất bực mình, tội nghiệp con bé, cha mẹ không ai yêu thương, giống hệt lúc mình hồi nhỏ, cho dù được đi xe Porsche nhưng những tâm hồn non nớt vẫn rất cô đơn.
– Được rồi, thế cháu đang ở đâu để chú đến đón.
Dương Thần cũng không có việc gì, đi cùng con bé cũng không sao, mặc dù gặp mặt cũng chẳng có gì hay ho.
– Ở ngã tư chỗ giao nhau của phố 4 và phố 13 nhé, chú mau mau đến đi, cháu mặc váy ngắn màu hồng nhạt.
Đường Đường khanh khách cười cúp điện thoại.
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài:
– Đúng là nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Lẩm bẩm một hồi, Dương Thần dùng sức nhấn ga xe.
Chưa đầy mười năm phút, Dương Thần đã nhìn thấy Đường Đường mặc chiếc váy hồng đáng yêu, cô bé đội mũ che nắng, khuôn mặt xinh xắn hồn nhiên, thật khó mà tưởng tượng đứa con gái hư hỏng đêm trước mình gặp lại có cái dáng vẻ đáng yêu đến vậy.
Đợi Đường Đường lên xe rồi, Dương Thần không kìm nổi lời khen:
– Cháu mặc thế này nhìn xinh lắm, xinh hơn cái đứa người không ra người quỷ không ra quỷ hôm trước nhiều đấy.
Đường Đường không bằng lòng bĩu môi:
– Như thế mới mốt, nhưng chú chẳng hiểu gì cả, cùng lắm thì cháu đóng vai em gái ngoan ngoãn ngây thơ trước mặt chú là được chứ gì?
– Với cháu thì có khác đấy.
Dương Thần lẩm bẩm hỏi:
– Đi đâu bây giờ?
– Rạp chiếu phim Trung Hải, đi xem phim nhé!
Đường Đường thốt lên.
– Cháu đã sắp xếp trước đấy à?
Dương Thần thấy như mình bị trúng kế.
– Chắc không phải là tìm kế chọc tôi đấy chứ?
Đường Đường nghiến răng, giận dỗi lôi từ trong cái túi màu xanh lá ra hai cuộn tròn màu trắng:
– Trường phát vé xem phim, là phim nói về chủ nghĩa yêu nước, cháu thấy không nên lãng phí, dù sao thì cũng không có việc gì làm thì đi xem thôi, chú thấy việc này có hại cho chú lắm sao?
– Phim này hay!
Dương Thần nhìn thấy hình ảnh chiến sỹ giải phóng dân tộc in trên vé, cười bảo:
– Chú thích xem các phim có liên quan đến lịch sử Hoa Hạ.
– Tại sao?
Đường Đường nghi ngờ hỏi.
– Vì chú không biết những câu chuyện đó.
Dương Thần nói thản nhiên:
– Hiểu rõ về lịch sử nước mình thì mới yêu nước, cách làm như trường cháu là đúng đấy.
Đường Đường lại bĩu môi:
– Đều là lời sáo rỗng, hơn nữa vé xem phim mỗi đứa một đôi, nhưng cả lớp chỉ có mình cháu lẻ loi đi xem thôi, lại còn có một ông chú đáng ghét nữa.
– Cùng lắm thì lúc ngồi xem cúng ta ngồi riêng ra, cháu ngồi chỗ cháu, chú ngồi chỗ chú.
Dương Thần vừa nổ máy vừa nói.
– Không được!
Đường Đường bỗng nhiên đỏ mặt, nhăn nhó xoa xoa tay, dáng vẻ không hợp lắm so với tuổi của cô, khẽ nói:
– Người ta lần đầu đi xem phim với con trai, sao lại ngồi riêng được…
Dương Thần phanh gấp, suýt nữa đâm phải chiếc xe đằng trước.