Phần 50
Tuy rằng không biết bộ dạng đẹp trai và kỹ nghệ cờ bạc có liên quan gì không, nhưng Lý Mộ Thành đột nhiên được một thanh niên lạ mặt mời đánh cược nên có chút cảm thấy bị xem thường, bật dậy trả lời:
– Được thôi, để xem ngươi và người anh em xui xẻo như ta đánh cược thử vài ván xem, hẳn là sẽ ngang tài ngang sức, cuộc gì đây nào?
– Không, chỉ một ván thôi, cũng không khó đâu, nếu khó thì ngươi chơi, ta không chơi đâu, chúng ta sẽ thi nhau đổ xúc xắc, đoán lớn nhỏ, một trận định thắng thua – Dương Thần giơ 1 ngón tay lên nói.
– 1 Trận thôi ư? Vậy thì đâu có thú vị gì, phần thắng là gì đây? Lý Mộ Thành lầm bầm hỏi.
Dương Thần cười ha hả, kề sát tai Lý Mộ Thành nói vài câu.
Lý Mộ Thành liền kích động hỏi:
– Thật sao???
– Lừa ngươi làm chi, ta ở địa bàn của ngươi mà dám bịa chuyện sao? Chỉ xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không thôi.
– Mà nếu lỡ may… ta thua thì ngươi muốn yêu cầu gì? Lý Mộ Thành cũng không ngốc, liền cẩn thận hỏi ngay.
Dương Thần vẫn giơ lên 1 ngón tay:
– 1 Triệu, ngươi thấy sao?
Lý Mộ Thành cố tình làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ:
– Hóa ra là ngươi muốn tiền, 1 triệu để đổi thứ mà ngươi đặt cược, quả thật cũng đáng, ta cũng không sợ nhà ngươi chơi xấu, ta sẽ thi với ngươi.
Nói xong, y lập tức đứng dậy đi đến cái bàn có xúc xắc gần đó nhất, đuổi hết đám khách ở đó đi.
Gặp hai người thật sự muốn đánh cuộc, Lý Mộ Hoa hạ nhỏ giọng nói với Dương Thần:
– Ông Dương, ông muốn đặt cược bằng gì?
Dương Thần lẳng lặng làm 1 động tác:
– Thiên cơ bất khả lộ.
– Này, thầm thì gì đó! Mau đánh cuộc đi. Ngươi làm cái hay ta làm cái đây? Lý Mộ Thành lớn tiếng hỏi.
Dương Thần buông lỏng tay nói:
– Tùy ngươi!
Lý mộ thành đắc ý cười ha hả, nói: ‘Ngươi đã nói tùy rồi thì ta cũng không nhường nữa. Ngươi chắc chắn là muốn cố ý hào phóng, khiến ta cảm thấy ngại mà nhường ngươi làm cái chứ gì? Ngươi cho rằng ta là con nít ba tuổi ư? Cú lừa hay như thế là ngươi cố tình nói tùy tiện thì ta sẽ nghe lời ngươi, ta sẽ làm cái.
Nói xong câu này, Lý Mộ Thành tự cho mình thông minh, cười to đắc chí rồi từ từ lắc cái chén, xúc xắc bên trong không ngừng lăn vang lên âm thanh lông lốc khô khan.
Dương Thần 2 tay chống lên bàn, búng tay liên hồi, thảnh thơi chờ xúc xắc dừng lại.
Xung quanh không ít người nín thở chờ đợi, suy cho cùng trận cược này đáng giá bạc triệu, dù cho nơi này ai cũng giàu có nhưng rất hiếm khi có ai chơi lớn như vậy.
Lý Mộ Thành lắc xúc xắc rất thành thạo, ước chừng 30s sau mới dừng lại, xúc xắc phía dưới cái chén cuối cùng cũng ngừng phát ra tiếng động.
– Ngươi đoán đi. Lý Mộ Thành ra vẻ đắc ý nói.
Dương Thần chậm rãi gãi gãi lỗ tai, cũng không thèm ngó qua chiếc chén, ngẩng đầu nhìn mặt Lỹ Mộ Thành mà nói:
– Lớn… ta nghĩ là không phải, ta đoán là Nhỏ.
Lý Mộ Thành cười ha hả, – ngươi đoán sai rồi, cao thủ đánh cược mười mấy năm kinh nghiệm như ta đoán là Lớn.
Nói xong, Lý Mộ Thành xốc mạnh cái chén!
– 1… 1… 3… nhỏ. Một tên chia bài nhỏ giọng báo lên.
Lý mộ thành lập tức mất nhuệ khí, líu ríu nói:
– Không thể nào!
Nhìn thấy anh trai thua cược, Lý Mộ Hoa nhìn Dương Thần cười cười, nói:
– Ông Dương, kỹ thuật đánh bạc của ông thật tài tình, ông đã thắng, để tôi đem chi phiếu 1 triệu đến phòng cho ông.
Lý Mộ Thành đột nhiên lên tiếng ngăn cản:
– Ta thua tiền ta sẽ tự cấp chi phiếu, không cần đồng tiền dơ bẩn của ngươi.
Nói xong, y trừng mắt liếc Lý Mộ Hoa, từ trong người Lý Mông ở bên cạnh lấy một tấm chi phiếu ngân hàng Hoa Hạ đưa đến trước mặt Dương Thần.
Dương Thần cũng không khách khí, nhận rồi cất vào trong người.
– Xem ra Lý đại thiếu gia không được may mắn lắm, thấy ngươi cũng có ý tốt nên ta nhận vậy, tối nay ta xin phép đi trước nhé.
Bị Lý Mộ Thành làm cho mất mặt, Lý Mộ Hoa không hề tức giận lại còn nhìn mọi người xung quanh cười cười, sau đó liền đuổi theo sau Dương Thần, nhỏ giọng hỏi hắn:
– Ông Dương, tiện đây tôi muốn nói với ông một chút, ông và anh trai tôi đã cược gì với nhau vậy? Tôi rất tò mò, tại sao anh tai tôi đột nhiên lại chịu đánh cược với ông?
Dương Thần chậm rãi lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi ngậm trên miệng, tỏ ý muốn Lý Mộ Hoa châm mồi lửa cho mình.
Lý Mộ Hoa không cảm thấy khó chịu lại tỏ ra vui vẻ, mượn chiếc bật lửa của người tùy tùng bên cạnh giúp Dương Thần mồi thuốc.
Hút một hơi, Dương Thần mới hài lòng gật gật đầu, nói:
– Đúng là cô so với anh trai mình thì biết điều hơn nhiều, cha cô thật sự nên xem trọng cô.
– Ông Dương khen nhầm rồi. Tôi chỉ làm hết sức phận sự của chủ nhà thôi. Lý Mộ Hoa xua tay nói.
Dương Thần nhả ra vài vòng khói, cười gian tà, nói:
– Kỳ thực tôi cũng không nói với gã điều gì đặc biệt, tôi chỉ nói. Nếu như gã thắng, tôi sẽ giúp gã chuốc thuốc mê cho Mạc Thiện Ny rồi đem đến phòng tặng cho gã.
Lý Mộ Hoa vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nói:
– Ông Dương, ông làm sao có thể đối với Mạc tiểu thư vậy chứ, nếu mà Mạc tiểu thư biết ông sau lưng cô ấy ngấm ngầm lấy cô ta ra đặt cược, sẽ tổn hại nhiều người và sẽ phá hoại mối giao kết tốt đẹp giữa mọi người đấy.
– Không phải tôi thắng rồi sao? Cô làm gì mà rối lên như thế? Dương Thần tủm tỉm cười.
Lý Mộ Hoa mặt đỏ lên, ho khan vài tiếng, nói:
– Tôi chỉ lo quan hệ giữa 2 người bị ảnh hưởng, không có lợi cho việc thương lượng về sau thôi, tuy nhiên tôi vẫn sẽ giúp ông Dương giữ bí mật chuyện này. Chỉ hy vọng sau này ông đừng làm như thế nữa.
– Yên tâm đi, trong thời gian ngắn sẽ không có đâu, 1 triệu là đủ cho tôi xài một trận đã đời rồi. Dương Thần thỏa mãn nói.
Đợi đến khi về đến nhà thì đã là 12h giờ, yên lặng ở trong phòng, ánh đèn êm dịu tỏa sáng khắp phòng.
Dương Thần mở TV lên, chương trình thu phát vệ tinh của tv vừa đúng lúc đang phát sóng bản tin tiếng Pháp, là tiết mục đọc sách. Do không có nguyện vọng học hỏi ngôn ngữ lại không phải người kén chọn nên Dương Thần cứ mặc nó như thế.
Đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước lên, định sẽ tắm một cái, nhưng vừa mới cởi quần áo trên người thì bên ngoài có người gõ cửa phòng.
Dương Thân cảm thấy rất kỳ lạ, không biết ai lại gõ cửa trễ như vậy. Hắn đi thẳng tới mở của thì chợt phát hiện đó là Mạc Thiện Ny, thay vào chiếc áo rộng thùng thình là chiếc áo ngủ caro đầy trang nhã, cô mới vừa tắm xong, toàn thân còn tỏa ra mùi hương thơm ngát.
– Chà, tôi còn tưởng là cô nữ phục vụ mà tôi kêu đến chứ, thật không ngờ người đến lại là Bộ trưởng cấp cao Mạc.
Dương Thần nói đùa.
Mạc Thiện Ny xấu hổ đỏ mặt:
– Sao anh không mặc quần áo rồi hãy mở cửa?
– Tôi muốn đi tắm, mặc áo len, sao cô không đợi lúc tôi không tắm hãy đến, Dương Thần nói xong lùi mấy bước đi vào bên trong, cũng không định là sẽ mặc quần áo. Trễ như vậy cô đến có việc gì vậy, chắc không phải tới ngủ với tôi đó chứ. Tôi là người rất giữ thân trong sạch đó.
Mạc Thiện Ny cũng không phải hiền lương kiểu nữ sinh, gặp Dương Thần không hề che giấu chút tính toán, cũng không hề lo lăng việc Dương Thần không mặc quần áo mà lại cất bước đi thẳng vào phòng Dương Thần, đi 1 vòng quan sát giường và phòng tắm.
Dương Thần bực tực nói:
– Mạc tiểu thư, có cái gì đáng tham quan sao? Phòng của chúng ta đều giống nhau cả mà.
– Hừ. Mạc Thiện Ny trừng mắn nhìn hắn. Tôi muốn giúp Nhược Khê giám sát xem anh buổi tối có dắt con hồ ly nào về khi không có người quản hay không.
Dương Thần giật mình, cười gian tà mà nói:
– Có thật là giúp cho vợ tôi không đó? Tôi cảm thấy Nhược Khê vốn không quan tâm chuyện này mà ngược lại là Mạc tiểu thư là người quan tâm mới phải đấy.
Mạc Thiện Ny bị khích tướng, hai tai nóng lên, tim đập ngày càng nhanh. Vừa vì chuyện ban ngày trên máy bay cô vẫn còn canh cánh trong lòng vừa nghĩ tới Dương Thần buổi tối lại có khả năng mang cô gái khác về, cô liền thấy khó chịu trong lòng, suy xét mãi, sau mới quyết định lại đây xem sao.
– Đừng có mà đắc ý, anh nghĩ mình là Đường Tăng chắc, ai cũng muốn bắt anh về ăn thịt, tôi chỉ muốn làm hết sức của một người chị em tốt mà thôi. Nếu anh đã không đem con hồ ly nào về rồi thì tôi cũng đi đây.
Mạc Thiện Ny cảm thấy nếu mình còn ở lại đây chút nào nữa sẽ xấu hổ đến chết mất, vì thế cô ta cúi đầu vội vàng rời khỏi phòng Dương Thần.
Đột nhiên, Dương Thần giơ tay ra kéo bàn tay lạnh lẽo của Mạc Thiện Ny, Mạc Thiện Ny dừng bước một hồi, giật mình quay lưng hỏi Dương Thần:
– Anh… kéo tôi lại làm gì?
Dương Thần thở dài, nói:
– Rất xin lỗi, buổi tối hôm đó là tôi không đúng, tôi thành thực xin lỗi cô.
Buổi tối hôm đó, tự nhiên nói tới nhà của Mạc Thiện Ny, đếm đó Dương Thần cố ý giả vờ ngủ say, chờ cho đến khi Mạc Thiện Ny hôn hắn. Thật ra việc đó vốn là do Mạc thiện Ny tự nguyện, Dương Thần chỉ là người bị động, cũng không có làm gì quá đáng. Nhưng xét về tình cảm chân thành thì Dương Thần cũng đã lừa gạt tình cảm của phụ nữ bởi vì vẫn còn tỉnh táo nhưng lại cố ý lừa gạt Mạc Thiện Ny là mình đã ngủ say. Đến tay không mà lại nhận được bờ môi thơm ngọt, nói như vậy chứng tỏ muốn cố ý rũ bỏ trách nhiệm, chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi. Làm cho tình cảm chân thành của Mạc Thiện Ny không thể nhận được sự hồi đáp chân thật.
Thân thể mềm mại của Mạc thiện Ny run lên nhè nhẹ, quay lưng về phía Dương Thần, khuôn mặt cúi xuống vành mắt đỏ lên nhưng cố nén không cho nước mắt rơi. Cố gắng hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói:
– Tôi không biết anh đang nói gì hết, đừng có nói nữa.
Nói xong liền chạy về phòng.
Dương Thần đành lắc đầu, câu xin lỗi này có lẽ muộn rồi, nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu nói sớm hơn chắc gì người ta đã chịu nghe.
Còn về việc Mạc Thiện Ny có chịu tha thứ cho hắn không, Dương Thần cũng chẳng hề kỳ vọng gì nhiều, mối quan hệ của hai người đến thời điểm này gần mà xa xôi quá, còn có chút rối rắm phức tạp.
Nửa giờ sau, Dương Thần tắm xong thay quần áo ngủ, tắt đèn, nằm xuống giường định ngủ một giấc.
Trong đầu hắn chợt nghĩ, vào lúc này liệu ở Trung Hải Lâm Nhược Khê có gọi điện đến hỏi thăm một câu liệu có bình an, nghĩ tới nghĩ lui Dương Thần bật cười, nếu người đẹp băng giá thật sự nói với hắn như vậy, có lẽ là hắn gặp quỷ giữa đêm mất.
Đúng lúc Dương Thần đang chuẩn bị ngủ thì đôi tai thính lực hơn người của hắn chợt nghe thấy âm thanh người bình thường không nghe thấy được…