Phần 81
Khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu được bật trở lại, mọi người lần lượt rời đi, nhốn nháo bước về phía cửa.
Dương Thần quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Lâm Nhược Khê đã ăn hết cả bịch bỏng ngô, chẳng chừa lại hạt nào, không kìm nổi cười nói:
– Đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh.
Lâm Nhược Khê hiểu ý của hắn, cô cũng không biết là mình ăn hết từ lúc nào, đỏ mặt giải thích:
– Tại tôi thấy anh không ăn, sợ lãng phí thôi.
– Ai nói là anh không ăn, là anh để cho em ăn, anh cũng chưa ăn tối mà.
Dương Thần nói.
– Vậy đi ăn tối không?
Lâm Nhược Khê hỏi, có phần ý tứ.
– Ăn chứ, em muốn ăn cái gì?
Lâm Nhược Khê len lén nhìn, rồi nói nhỏ:
– Ăn bánh ngọt được không?
Dương Thần rên rỉ, vợ mình thích ăn bỏng ngô nếp đã đủ vô lý lắm rồi, không ngờ buổi tối còn thích ăn bánh ga tô mà nữ sinh hay ăn.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không có ý trả lời, cảm thấy ý kiến mà mình lấy hết dũng khí để đưa ra không được đồng ý, cảm thấy có chút thất vọng nói:
– Tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, anh muốn ăn cơm hay món khác cũng được.
– Vậy ăn bánh ngọt đi, anh nhớ đối diện rạp chiếu phim có một tiệm Starbucks, mặc dù chỉ là một chuỗi các nhà hàng cà phê rất bình thường, nhưng có đồ ăn nhanh, anh nghĩ em cũng chưa từng vào đó ăn đâu.
Lâm Nhược Khê vừa cảm thấy có chút thất vọng thì bây giờ mắt lại sáng lên, vui mừng từ tận trong đáy lòng, gật đầu lia lịa.
Là một trong những chuỗi cửa hàng cà phê bình thường nhất của thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, Starbucks đích thị là sự lựa chọn bình dân, nhưng ở Trung Quốc, dường như không ít người đều nghĩ rằng nó là nơi xa hoa đắt đỏ, đây cũng được coi là một hiện tượng kỳ lạ.
Đối với những thương hiệu nổi tiếng Lâm Nhược Khê nghiên cứu rất nhiều nên từ nhỏ đã biết, nhưng do vấn đề thân phận nên cũng chưa vào lần nào, nên Dương Thần đề nghị đi Starbucks cô rất vui mừng gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, trong cơn gió đêm, đi về hướng tiệm cà phê Starbucks ở phía đối diện.
Lâm Nhược Khê mặc chiếc váy ban ngày đi làm ở công ty thời trang, mái tóc được thả ra, đón gió nhảy múa, gương mặt mỹ miều, từ nhỏ đã mang khí chất lạnh lùng, trong chớp mắt xuất hiện đã thu hút được biết bao ánh mắt dõi theo.
Những cái nhìn chăm chú như vậy, Lâm Nhược Khê từ nhỏ đến lớn đã quen rồi, nhưng Dương Thần bên cạnh cô thì lại cảm thấy có chút không thoải mái, dù sao thì người phụ nữ của mình mà để cho người khác nhìn như vậy, cứ như mỡ để miệng mèo, rất khổ sở.
Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, Dương Thần cảm thấy, nếu là mình và Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc cùng đi dạo phố, bọn họ chắc cũng có người thích nhìn Mạc Thiện Ny, có người thích nhìn Lưu Minh Ngọc, mỗi người một vẻ, đều phù hợp với đa số khẩu vị của nhiều người.
Nhưng, nếu để Lâm Nhược Khê đứng giữa hai người họ, tất cả mọi người đều sẽ chỉ quan tâm đến Lâm Nhược Khê, điều này không thể hiện là Mạc Thiện Ny bọn họ không đẹp, chỉ là có những người, trời sinh đã có khí chất hơn người.
Những chiếc đèn neon bên đường và những chiếc đèn pha lóe ra từ những chiếc xe đi trên đường, khiến cho cả thành phố Trung Hải biến thành một màu đỏ tía.
Đi đến đâu cũng là tiếng người huyên náo, điều này đối với Lâm Nhược Khê mà nói thì không giống với ngày bình thường, bởi vì không phải một mình cô đơn xuất hiện trên góc phố nhỏ, bên cạnh còn có một người bầu bạn.
Đột nhiên, lúc qua đường, Lâm Nhược Khê cảm thấy có một bàn tay ấm nóng cầm lấy bàn tay trái của mình.
Thô, dày, nóng và cứng, khiến cho trái tim của Lâm Nhược Khê lập tức đập nhanh.
Nhìn về phía Dương Thần, liền thấy Dương Thần đang nháy mắt với mình.
– Sang đường thì phải để tâm vào.
– Đây là đường dành cho người đi bộ.
Lâm Nhược Khê không quen lắm, nhưng cũng không gạt tay ra.
– Hẹn hò thì phải nắm tay.
Dương Thần cười cười nói.
Lâm Nhược Khê mím môi, cúi đầu nhìn đường, không nói năng gì nữa.
Nắm tay, sau khi bước vào Starbucks, Lâm Nhược Khê tò mò nhìn xung quanh, cho dù chưa đến bao giờ, đến quầy, gọi một phần bánh kem dâu và một tách mocha nóng, Dương Thần gọi một tách cà phê nguyên vị Mỹ lạnh và hai phần bánh chocolate.
Bởi vì lúc này cũng không có ai, nên đồ được bưng lên rất nhanh, hai người cầm cà phê và bánh ngọt đến một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi, vừa ngắm cảnh đêm ngoài phố, vừa từ từ thưởng thức.
Trong quán cà phê đang phát tiếng sáo du dương của Cynon, giai điệu nhẹ nhàng khiến cho thể xác và tinh thần của con người ta thả lỏng theo.
Lâm Nhược Khê ăn bánh kem dâu rất chậm, từng miếng từng miếng nhỏ một, nhìn cách bố trí trong quán cà phê, hỏi Dương Thần:
– Anh có biết Starbucks được hình thành như thế nào không?
Dương Thần đang dùng cái thìa to để giải quyết bánh ngọt:
– Không biết, có gì đặc biệt sao?
– Tôi đã xem tự truyện của Howard Schulz người sáng lập ra Starbucks, bên trong có kể về một câu chuyện liên quan đến việc sáng lập ra Starbucks.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói:
– Lúc Howard Schulz tiên sinh còn nhỏ, cha thất nghiệp, gia đình rất nghèo, để cha vui lòng, trong dịp lễ giáng sinh, ông ấy đã ăn cắp một hộp cà phê trong cửa hàng tạp hóa, người cha lúc đấy rất vui mừng, nhưng, cuối cùng bị chủ cửa hàng tạp hóa đến đòi tiền Howard Schulz bị đánh cho một trận. Sau đó, quan hệ cha con của họ không còn tốt như trước nữa.
Dương Thần buông thìa, nhìn Lâm Nhược Khê đang trầm tư suy nghĩ, biết cô có lẽ nghĩ đến gia đình của mình, người cha đã phát điên của mình, không khỏi chăm chú ngồi nghe.
Schulz tiên sinh lúc đó đã thề, mình phải có tiền để mua được loại cà phê tốt nhất, chứng minh cho cha thấy. Vì thế ông ấy luôn luôn nỗ lực học tập, gặp lúc khó khăn nhất, dùng kỹ thuật bóng bầu dục để lấy được học bổng, vào đại học, cứ thế trở thành chủ công ty lớn nổi tiếng khắp thế giới, mỗi tháng kiếm được đến hơn bảy mươi nghìn đô la.
Sau khi ông ấy thành công, ông ấy mua loại cà phê đậu tốt nhất của Brazil cho cha ông, còn nói với cha, đây là vì hộp cà phê bị đánh của nhiều năm trước, chứng minh cho cha xem. Cha ông ấy lúc đấy mới hỏi:
– Con làm nhiều điều vậy chỉ vì một chuyện vô vị như vậy sao?
Schulz tiên sinh rất phẫn nộ, sau này luôn coi cha ông là người xa lại, thậm chí trực tiếp nói với người khác, cha ông chết rồi.
Mãi cho đến khi cha ông chết, Schulz tiên sinh luôn cự tuyệt chuyện về thăm hỏi gia đình, cho đến một ngày, ông ấy phân loại những di vật của cha ông, phát hiện ra cái hộp cà phê mà ông đánh cắp nhiều năm trước để tặng cho cha, ông phát hiện, cha ông vẫn luôn giữ gìn nó một cách nguyên vẹn, vẫn luôn cất giữ hồi ức quý giá đó.
Khi đó ông ấy rất hối hận, rất đau khổ, bởi vì ông ấy còn nhìn thấy trong hộp một bức thư nhàu nát, bức thư viết rằng, ước mơ lớn nhất của Schulz tiên sinh là có một quán cà phê ấm áp, có thể xay cà phê cho vợ con, nhưng đáng tiếc ông ấy bất lực, không thể biến nguyện vọng này thành hiện thực, ngoài việc đánh con ra, thực tế không nghĩ ra được cách gì có thể khiến cho con cái thực sự biết đến sự tồn tại của người cha như ông.
Cho nên, Schulz tiên sinh và vợ ông đã cùng nhau thành lập Starbucks, và phát triển đến ngày hôm nay.
– Nhớ đến cha của em à?
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
– Ngày trước tôi luôn mong rằng cha của tôi sẽ giống như cha của Schulz tiên sinh, mặc dù đối xử với tôi không tốt, nhưng trong lòng ông ấy luôn yêu thương tôi. Nhưng mà… Cuối cùng hy vọng và thực tại thì không giống nhau.
Dương Thần biết rằng đây đơn giản cũng là một hồi chuông cảnh báo cho mình, nhẹ giọng nói:
– Hóa ra là vẫn còn một câu chuyện như vậy nữa, xem ra em mua nhiều sách như vậy, đúng là đều đã xem hết rồi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
– Anh nghĩ rằng tôi mua về rồi xé làm giấy dán tường à?
– Ha ha.
Dương Thần cười:
– Yên tâm đi sau này anh nhất định sẽ là một người cha có năng lực, xay cà phê cho vợ cho con thì chắc sẽ làm được.
Lâm Nhược Khê sắc mặt đỏ ửng, mặc dù trong đầu cũng hy vọng Dương Thần tận tâm cố gắng, nhưng lại không thừa nhận:
– Ai cần anh xay chứ, em đồng ý sinh con cho anh lúc nào?
Dương Thần bỡn cợt hỏi lại:
– Anh có nói em là vợ, nhưng con là do em sinh sao? Không chừng qua đợt này em không cần anh nữa, anh lại đổi vợ khác, em nghĩ xa quá rồi đấy.
– Anh… anh nói linh tinh, cẩn thận tôi hắt nước vào người anh bây giờ!
Lâm Nhược Khê thở hổn hền, trừng mắt lên nhìn Dương Thần, cầm lấy tách mocha nóng trên bàn, đứng phắt dậy, làm bộ hắt nước về phía Dương Thần.
Dương Thần biết mặc dù chỉ là dọa mình thôi, nhưng vẫn lấy tay ôm ngực co rúm người về phía sau:
– Có nóng giận thì cũng đừng hắt nước lên quần áo của anh! Thay không kịp đâu!
– Vô lại… Lưu manh…
Lâm Nhược Khê nghiến răng, thu lại tách cà phê, rồi uống một ngụm cà phê nóng.
Trên mặt của mocha, còn có một tầng bơ màu trắng ngà, Lâm Nhược Khê thuận miệng uống một ngụm, bơ lập tức dính vào môi cô hiện lên một đường cong rõ ràng.
Dương Thần nhìn thấy đường cong trắng ngà đấy, không kìm được thở dài nói:
– Nhìn đi, nhìn đi…
Phụ nữ các em sao lại thích như vậy chứ, lúc đi cùng phụ nữ với nhau thì sạch sẽ, đi cùng chồng thì lại thích môi dính bơ cơ, còn giả bộ không biết gì cả à?
Lâm Nhược Khê ý thức được rằng môi đang dính cái gì đó, lè lưỡi ra liếm thì ngại, vì thế muốn lau nó đi, nhưng trên bàn không có khăn giấy, định lục tìm trong túi.
– Đừng có quay đi, không phải phiền phức như vậy, để anh giúp em giải quyết.
Dương Thần nói, rướn người qua, kề sát vào khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Nhược Khê.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Lâm Nhược Khê dần dần ý thức được Dương Thần muốn làm gì, trừng đôi mắt trong veo, trong lúc tinh thần bấn loạn, dường như cả thế giới đều là một màu trắng.
Rốt cuộc môi của Dương Thần cũng hôn tới đôi môi đầy bơ của Lâm Nhược Khê, man mát, mềm mềm, có vị sữa.
Giống như sấm động giữa trời xuân, Lâm Nhược Khê ngây người ra.
Mãi cho đến khi Dương Thần ngồi về chỗ cũ, Lâm Nhược Khê vẫn lúng túng ngồi xuống đó, không biết phải làm gì.
Dương Thần cảm thấy bộ dạng của cô gái này rất đáng yêu:
– Sao thế, là vì anh thấy nếu dùng khăn giấy thì sẽ tiêu hao bột gỗ, hủy hoại môi trường, lẽ nào muốn anh dùng áo sao? Cái này là em mua cho anh, anh không nỡ chùi.
Lâm Nhược Khê đã kịp phản ứng lại, chính mình cũng không ngờ lại đứng trơ mắt ra cho hắn hôn, mặc dù trên danh nghĩa thì hắn là chồng mình, như vậy cũng không coi như là bị chiếm hữu một cách tùy tiện, nhưng dù sao cũng là hôn mà.
Lần đầu tiên của mình cũng đã cho hắn rồi, cũng trong lúc mơ mơ màng màng, hai người căn bản là không có cảm giác gì, nhưng bây giờ, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở của nhau, nhiệt độ của nhau…
Nghĩ đến đây, đôi mắt kiều diễm ướt át của Lâm Nhược Khê rưng rưng đến nơi:
– Sau này không được như thế này nữa, còn nữa, quần áo là do tôi sai người đi mua, tôi còn lâu mới đi mua cho anh.
– Tình cảnh lãng mạn như thế này, đã bị em người không có cảm xúc gì hết phá hỏng rồi đấy, giả bộ là em mua thì có chết ai?
Dương Thần cười bất đắc dĩ nói.
– Nói ít đi mau ăn cơm đi.
– Đây là bánh ngọt…
– Vậy mau ăn bánh ngọt đi.
Lâm Nhược Khê cúi đầu xuống, những vệt ửng hồng trên má không thể dấu đi đâu được, cô bắt đầu ăn nhanh hơn, cư như là có thù với cái bánh vậy, nhưng mỗi một miếng, lại cảm thấy hình như có thêm chút mật ở trong bánh vậy, vị ngọt ngấy sao lại nhiều như vậy nhỉ?