Phần 1
“Trời ơi tin được hông, sale 91 91 phần trăm. Trời ơi tin được h…”
“Píp”
“Alo em nghe đây chị ơi!”
“Chú Thuyết mời em lên phòng có chuyện cần bàn bạc với em, em lên ngay nhé!” – Một giọng nói nhẹ nhàng ngọt như mía lùi vang lên trong điện thoại.
“Ái chà. Dạ rồi chờ em chút em lên liền đây”.
Trịnh Hoài Tiên, nhân viên thiết kế của công ty Cơ khí chế tạo máy Lan Ong. Tiên năm nay vừa tròn 22 tuổi vừa tốt nghiệp trường CKC ra nên tụi đồng nghiệp cứ nghĩ kinh nghiệm chưa bằng bụm tay nhưng nhờ là con ông cháu cha nên được ngồi vị trí bao nhiêu thằng thèm muốn đâm ra chẳng ai ưa cho mấy. Nói thẳng là GATO đi.
Cốc cốc! Tiên gõ mạnh cửa khẽ gọi: “Con lên tới rồi đây!”
“Bể kiến cửa tao? Vào đi mày” – Giám đốc sản xuất Trịnh Văn Thuyết, cũng là bác ruột của Tiên.
Cạch! Tiên bước vào nhìn sắc mặt sếp Thuyết âm u nghĩ chắc chẳng có chuyện gì vui vẻ nhưng vẫn cố mỉm chi cười nhẹ khép nép hỏi: “Bác 4 kêu con lên đây có chuyện chi không ạ”.
“Mày trả lời tao nghe. Mày vào đây làm bao lâu rồi?” – Cầm xấp giấy trên tay ông Thuyết lạnh giọng hỏi.
“Dạ nhớ mài mại là cũng 1 năm dăm ba tháng rồi bác ạ”. – Tiên cười gượng trả lời.
“Thế đã làm nên được trò trống gì chưa?”
“Dạ sao ạ?”
“Còn sao?”
“Cấp trên bàn giao công việc con đều hoàng thành trên cả ổn thì có vấn đề gì ạ?”
Nghe câu trả lời của Tiên ông thuyết ngửa lưng vào cái salon rồi tiếp tục hỏi: “Thế mày định làm thằng cấp dưới cả đời hay sao. Mày là cháu tao, tao thừa biết khả năng của mày đến đâu. Thế nào?”.
Nói đến đây lại kể, Từ khi còn là một thằng học sinh cấp 1 Tiên đã có hứng thú với những bản vẽ của ông Thuyết lúc đó chỉ mới là 1 kỹ sư của công ty, tới nỗi Tiên nhìn không hiểu đó là gì thì phải bắt ông Thuyết giải thích tới khi nào hiểu mới chịu đi về nhà tha cho ổng ngủ. Đến khi đầu năm lớp 7, ông Thuyết được công ty cấp cho laptop mới để làm việc thì ông ta cho Tiên cái cũ định để Tiên chơi ba cái game đặt boom bắn súng ổng tải sẵn.
Trong 1 lần qua xin tí cơm mẻ về chấm ốc luộc ông bất ngờ khi thấy thằng cháu không chơi game mà đang ngồi lọ mọ từng biểu tượng chức năng của chương trình vẽ 3D solid Edge. Ông Thuyết như nhận ra điều gì đó về lấy cho Tiên 1 quyển giáo trình Solid Edge dày cộm đưa cho thằng nhóc. Kể từ đó thằng nhóc ôm cuốn giáo trình tự học thiết kế 3D như 1 thằng sinh viên thực thụ. 1 năm sau nó đã vẽ được và tự mày mò làm ra cái máy bóc vỏ hướng dương từ mô – tơ cũ và 1 số đồ phế liệu lặt vặt khác để ngày tết hí hửng xách đi lòng vòng bóc vỏ cho cả xóm. Nó, thằng Tiên! Là 1 nhân tài.
“Hề hề. Thật ra con đang nghiên cứu 1 loại máy 3 trong 1, tiết kiệm chi phí sản xuất, chi phí lắp đặt và diện tích nhưng con không phải thiên tài à nhen. Có mình ênh nên đâu thể 1 ngày 1 bữa là ra ngay được”. – Tiên chống 2 tay lên cằm trả lời ông Thuyết với đôi mắt sáng với.
“Tại sao cứ phải 1 mình, cả 1 phòng thiết kế bộ không ai giúp được mày à?”
‘Không’. – Tiên cộc lốc trả lời. 2 mắt Tiên đâm chiêu đượm buồn như đang nhớ về chuyện gì đó.
“Vì chuyện đó sao?”
“Không tin tưởng ai được cả”.
Không khí trầm xuống 1 khoảng lâu thì ông Thuyết bật dậy hỏi: “À mà tao gọi mày lên đây không phải nói ba cái chuyện vớ vẩn này. Mày ngồi cái ghế của nhân viên mãi không thấy chán à? Muốn leo lên không?”
“Thằng khờ cũng biết câu trả lời mà, được làm sếp sòng ai mà không muốn hả bác”.
“Mày có thể thay thế cái ghế của ông Lâm, trưởng phòng thiết kế”
“Hắc hắc… Giỡn quài”
“Tao nói thiệt”
“Á hặc hặc hặc… Giỡn quài”
“Giỡn mụ nội mày”. Ông Thuyết cáu xách lỗ tai Tiên lên mà quát.
Vừa xoa xoa cái lỗ tai đỏ chét Tiên vừa hỏi lại ông Thuyết: “Làm cách nào được”.
“Lập công”
“Lập công?”
“Ừ!”
“Công gì bác”. 2 mắt Tiên tròn xoe hỏi. Cái ghế trưởng phòng làm thằng Tiên háo hức.
“Khách hàng ở An Giang phản hồi loại máy chọn màu hạt gạo công ty ta mới phát triển tỉ lệ chọn sai màu hạt lên đến 0. 8% Nghĩa là 1 tấn thì chọn sai màu 8 ký. Với công ty xuất khẩu gạo lớn nhất nhì An Giang 1 ngày sản xuất số lượng khổng lồ thì chuyện đó không thể chấp nhận được. Bên phía họ đã cho dừng chạy máy của chúng ta và ông Lâm cũng đã tìm cách khắc phục nhưng vẫn chưa có kết quả. Vì chuyện này cần phải quan sát qua thực tế nên mày sẽ đi công tác An Giang 1 chuyến. Nếu thành công thì…”
“… Thì con nhảy lên cái ghế trưởng phòng ngồi chứ gì” – Tiên hớn hở ngắt lời ông Thuyết.
‘Éc Éc’. Cái lỗ tai còn lại của Tiên cũng bị ông Thuyết cho đi tàu bay.
“Khôn như mày ở xóm xích đầy”.
“Chứ… Chứ sao bác?”
“Cuối năm nay ông Lâm về hưu rồi mày biết chứ”.
“À à”.
“Nếu lần này thành công thì thứ nhất tài năng của mày ở đây sẽ được mọi người công nhận, nghĩa là có uy đấy. Thứ 2, đây sẽ là lý do tao đề bạc mày lên làm trưởng phòng với Trần tổng. Bằng không thì con trai ông Lâm là thằng Phương phó phòng sẽ lên thay thế ổng, mày hiểu lý do hôm nay tao kêu mày lên đây rồi chứ hả?”
“À… Rồi. Vậy chừng nào con đi đây?”
“Chuyện đó để sau khi mày đi công tác ở Tiền Giang về rồi tính”.
“Ờ nhỉ! Quên mất tuần sau đi Tiền Giang vẽ sơ đồ đi đường ống cho nhà máy xay xát”.
“Cũng gần đến giờ về rồi, đây là bản vẽ kỹ thuật máy chọn màu mày đem về phòng đi!”.
Tiên cầm lấy xấp bản vẽ lật lật vài trang rồi đứng dậy đi về phòng thiết kế: “Dạ con xuống nhe bác”.
“Ừ, đóng cửa nhẹ nh…”. Ầmmmmmm.
Vừa bước ra khỏi phòng đập vào mắt Tiên là 1 cặp bồng đào nặng trĩu như muốn được giải thoát nhảy ra khỏi nơi đang giam cầm nó, đó là của Thuỳ Linh, 26 tuổi, thư ký và cũng là cháu bà con bên vợ của giám đốc Thuyết đang trong tư thế khom người nhặt mảnh vỡ của cái ly thuỷ tinh bị rơi thì giật mình bởi tiếng đập cửa.
“Ch… Chị đem nước lên cho em với chú Thuyết thì guốc chị bị trật”. – Vì ở công ty quen gọi bằng chú chứ thật ra Thuỳ Linh phải gọi là dượng. Thuỳ Linh sở hữu gương mặt xinh xắn như một hot girl tik tok số đo 3 vòng thì chuẩn khỏi phải bàn vì rất chăm đi tập gym mỗi chiều.
Kịp hoàn hồn khi đôi mắt cứ mãi chăm chú vào cặp bồng đào đồ sộ trước khi bị Thuỳ Linh bắt gặp, Tiên hớt hải chạy lại lấy le với người đẹp: “Ấy ấy. Để đó. Ba cái này bén lắm đụng vào đứt tay như chơi à nhe. Để đó… em lo”.
“Cảm ơn em nhe Tiên, ga lăng dễ sợ”. Lời khen kèm nụ cười khẽ làm Thuỳ Linh càng xinh đẹp khiến Tiên thêm phần thích thú chăm chú nhìn vào khuôn mặt khả ái mà hồn xiêu phách lạc.
“Hì hì hì. Chuyện nhỏ mà, nhỏ xíu mà”
“Ai da trời ơi”.
“Ái. Có sao hông vậy, để chị mở hộp y tế băng ngón tay em lại”.
“Ới đậu má de xe không dòm mạy”
“Tắm rửa xong ra Hương Quê liền nhe mấy ba”
“Má mấy thằng khùng sát bên Sapa mấy em cũng ngon cơm mà đéo đi lại đi Hương Quê cho xa xôi”
“189 Cũng ngon lắm mày”
“Đụ má thằng nào xì xe tao đó bây, má chết mẹ bây nha” – Gần đến giờ tan ca tiếng công nhân rôm rả nhộn nhịp trước cổng. Hôm nay là ngày cuối tuần cũng là ngày lương nên thằng nào thằng nấy đều bàn nhau đi tới nách 1 bữa cho khuây khoả…
Reng! Reng! Reng! 4 giờ chiều. Tiếng chuông tan ca vang lên cả một vùng trời. Lại kết thúc một tuần làm việc vất vả… và đổ máu.
“Trời ơi ti…” – Tiếng chuông điện thoại quen thuộc đỗ lên, Tiên chộp điện thoại bấm ngay phim nghe như đang chờ đợi cuộc gọi này từ nãy giờ.
“Anh nghe nè cục vàng ơi, Chụt chụt. Em đang đâu đó chuẩn bị qua nhà anh chưa, cha mẹ anh đi đám dỗ bà con ở Bình Chánh chiều mai mới về nè”. Cái mỏ thằng Tiên như chu ra thêm 1 tấc thịt để hôn gió thảo mai con người yêu bé bỏng. Là Huỳnh Ngọc Lam, con gái thứ 2 của chủ tịch huyện Thủ Thừa, 22 tuổi, chuyên viên tư vấn tài chính Agribank. Hai người đã yêu nhau được 3 năm.
“Sắp về chưa đó, em mới chuẩn bị về thôi về tới nhà tắm rửa xong nhanh nhất chắc cũng 6 giờ mới qua tới”.
Tiên nghe hết cả hồn ríu rít hỏi lại: “Ê ê giờ mới 4h thôi đó chụy! Tưởng giờ 5 giờ rưỡi hả”
“Thì 4 giờ chứ ai nói gì đâu. Vậy là lẹ lắm rồi” – Ngọc Lam dẫu môi trả trời Tiên.
“Ngày nào cũng tắm còn gì thịt da” – Tiên vừa trêu vừa cười ha hả.
“Hứ”.
“Nói chứ về ghé luôn đi làm như nhà không có chỗ tắm, đủ cho cả 2 người nữa là khác” – Tiên tròn xoe 2 con mắt cười dâm đãng.
“Xấu xa, đồi bại” – Ngọc Lam nghe vậy đỏ mặt mắng yêu rồi cúp máy.
“Số mình số hưởng… Số mình số hưởng” – Tiên mừng rỡ chuẩn bị nhét điện thoại vào túi thì nghe 1 cái khì sát bên lỗ tai, là thằng Nhân tổ gia công cơ học chung khóa 14 với thằng Tiên.
“Đu má có thằng sắp đi chịch, sướng mậy. Cho tao theo tao ghi hình để anh em trên facebook chiêm ngưỡng với mậy”.
“Ý đụ. Mày ghi hôn, tao đâm gô chết mẹ mày”.
“Ui da bõ bõ. Buông buông quần tét rồi ba đừng có kéo, chết chết”
“GHI NÈ… GHI NÈ… GHI N…” – Teeẹeeẹtt…
“Maaáaaa”.