Phần 11
“Anh còn muốn nữa sao” – Kim Thảo tay cầm lấy dương vật cương cứng của Tiên mà hỏi.
“Thôi thôi anh thua” – Tiên cười trừ.
“Anh không ngờ lại được làm cùng với cả hai em như này”.
Linh Đan quay qua ôm Tiên: “Anh thích lắm hả”.
“Tất nhiên rồi, được hai cục cưng phục vụ anh đâu phải thái giám mà không thích”.
Thảo cũng quay qua ôm Tiên: “Mai anh về anh có nhớ tụi em không”.
“Ngày đêm mong nhớ hai cục cưng của anh”.
“Chắc anh biết hết chuyện của em rồi hả” – Thảo đã biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi xem phản ứng của Tiên.
“Ừ, anh không bao giờ tồi tệ như nó lấy cái ngàn vàng của người ta còn không chịu trách nhiệm” – Mặt Tiên đanh lại hôn lên gò má ửng đỏ.
“Nào có?”
“Hả? Nó vẫn chưa phải là thằng lấy cái đó sao”.
“Đang nghĩ gì đó. Hứ”.
“Chứ sao?”
“Cái ngàn của em do tự em làm mất, từ những ngày học cấp 2 em xem phim đen rồi bắt bước người ta lấy trái dưa chuột đút vào, lúc đầu em đau dữ lắm, nhưng em thấy người ta làm được thì mình làm được, nên em cố và rồi quen dần, anh… chỉ mới là con cu thứ hai chạm vào em thôi”.
“Trời, anh phục em sát đất” – Tiên sững sờ trước sự gan dạ của cô bé nhỏ nhắn.
“Nãy nghĩ gì người ta, hứ”.
“Đâu… Đâu có hihi… Mà Linh Đan này”.
“Dạ” – Cô sắp ngủ thiếp đi thì giật mình khi nghe Tiên gọi.
“Sao em bú cu anh vụng về vậy mà nhìn em vét máng Thảo điêu luyện thế, có khi còn hơn cả anh”.
“Ơ… Thì… Thì…” – Linh Đan mắc cỡ mặt đỏ ứng ấp úng nói không nên lời.
Thảo nhanh chóng giải thích cho Tiên: “Tại vì hai không muốn em có đứa nữa nên cứ để em nói đi đâu chơi với bạn bè hoặc cách tuần là hai bắt em phải nằm ra hai làm cho em hết ham muốn, bởi vậy em thương hai nhất trên đời” – Dứt lời Thảo chồm qua hôn nhẹ vào trán Linh Đan.
“Linh Đan! Em tuyệt vời lắm biết không”
“Xía, giỏi nịnh”.
Nằm nói chuyện một hồi cả ba thân thể trần như nhộng ôm nhau ngủ một mạch đến sáng. Do phòng của hai cô khóa trái nên không ai biết chuyện gì nhưng cũng không ai để tâm lắm, bé Dạ sáng đi chợ về qua chỗ bà ngoại phụ đám và giờ cũng chạy qua ngủ với bà ngoại.
Kết thúc đêm cuối cùng một cách không thể tuyệt vời hơn.
…
7 giờ sáng hôm sau tại nhà Kim Thảo.
“Đi đâu ngang đây ghé chơi nhe mậy, ngồi de lại chút” – Ông 6 vỗ vai bành bạch để tiễn Tiên đồng thời ôm hai bịch nilon nặng ì đựng đầy những trái thanh long căng mọng, Thảo và Linh Đan đã dậy sớm người ủi đồ người xếp quần áo vào balo Tiên ngay ngắn.
“Hông đi đâu cũng ghé mà hehe, con đi nhe tư, đi nhe, bái bai” – Tiên cười chào tạm biệt ông 6 và hai chị em Thảo, hai chị em không nói một lời nào vì đã nói hết từ tối hôm qua, chỉ có ánh mắt hai người nhìn Tiên tiếc nuối. Tiên chạy được vài mét nhìn vào kiếng hậu vẫn thấy ánh mắt hai người dõi theo mà trong lòng không nỡ rời đi.
“Má nó mấy thằng trộm chó bắt được thằng nào tao đánh chết mẹ thằng đó, mấy thằng trời đánh, quân khốn nạn” – Vừa chạy ra đến đầu hẻm đã nghe tiếng chửi um trời của một người đàn bà mập người trung tuổi, là bà tư Phèn, con chó thiến ghẻ chóc Leng Keng của bà ta bị bọn trộm đánh bả chết trào bọt mép nhìn thê thảm vô cùng nhưng chưa kịp lấy hàng thì đã bị dân chúng bắt gặp hoảng hồn chạy mất dép.
“Trời ơi tin được hông, sale…” – Đi được vài ngã tư thì chuông điện thoại reo lên Tiên nhanh chóng bấm tay nghe để bắt máy.
“Ai d…”.
“Tao bác tư nè về chưa mậy”.
“Con mới đi hà, được nghỉ buổi sáng mà thong thả chứ”.
“Về ghé công ty liền nhe, chuyện tao với mày bàn giờ tao lên nói với Trần tổng trước”.
“Dạ vậy được rồi”.
“Mày chắc là ok hết chưa”.
“Rồi, chưa thực nghiệm thôi”.
“Cái đó tao lo, chạy chậm thôi, chừng nào tới tới”.
Tiên cúp máy rồi tiếp tục chặn đường về nhà.
2 tiếng sau tại văn phòng tổng giám đốc công ty cơ khí Lan Ong.
“Dạ chú Luân có chú Thuyết lên gặp” – Thư ký của Trần tổng là Quỳnh Anh đi vào báo cáo.
“Kêu ổng vô đây, con ra khóa cửa lại luôn cho chú”.
“Dạ”.
Ông Thuyết bước vào ngồi lên cái ghế đối diện với Trần tổng.
“Có chuyện gì vậy bạn”.
“Tui lên đây bàn lại chuyện chọn người đi An Giang để giải quyết vấn đề máy chọn màu bị lỗi”.
“Thằng Tiên nó làm không nổi hả”.
“Không phải như vậy đâu bạn già, nó là người làm ra thì nó giải quyết được chứ”.
“Có nhầm lẫn gì không bạn, cái đó của thằng Phương làm giấy ý tưởng thiết kế mà”.
“Từ từ, để tôi kể, chắc ông bạn biết là thằng Tiên với thằng Phương đều học cùng khóa 14 trường Cao Thắng”.
“Biết chứ, nhưng thằng Phương nó có ý tưởng thiết kế máy chọn màu đưa ông Lâm gửi lên đây nên tui mới nhận nó vào khi vừa tốt nghiệp rồi theo nguyện vọng ông Lâm cho nó ngồi ghế phó phòng dù gì cũng có năng lực”.
“Còn thằng Tiên thì tui đưa nó vào sau 6 tháng”.
“Nó chưa có làm ra được gì hết nên lần này ông đưa nó đi lập công là đúng rồi”.
“Giống như người ta ăn ốc nó đổ vỏ quá, à mà cũng không phải”.
“Tui biết bạn lên đây phải có lý do, nói đi tui nghe”.
“Ngày xưa hai thằng đó chung khóa với nhau còn đồng hương nên chơi chung thân lắm, có lần hai thằng về phòng trọ nhậu với nhau thằng Tiên có nói với thằng Phương về cái ý tưởng này nó vẽ mất hai năm trời để tốt nghiệp xin vào công ty bác nó xin việc rồi đề xuất với cấp trên, cũng chính là tui, thằng Phương sau đó nhiều lần tìm cơ hội để chiếm đoạt lấy rồi giao cho ông Lâm, đến khi thằng Tiên vào đây biết là thằng Phương được lên chức bằng chiếc máy chọn màu lúc đó công ty đang chế tạo thử nghiệm thì mới vỡ lẽ nhận ra”.
“Có chuyện vậy sao. Lúc đó nó vẽ xong cả chưa, tại sao bây giờ lại lỗi nặng như vậy”.
“Đã xong cả rồi, chạy giả lập bằng phần mềm ngon lành hết, chỉ là chưa thực nghiệm được thôi, lỗi này nghe thằng Tiên nói là nó chưa tính được sai số rung lắc thực tế gây ra sự hoạt động bất đồng đều giữa các chi tiết quan trọng”.
“Nếu như vậy thì vẫn như lần trước ông đề xuất nó đi tốt mà, đâu vấn đề gì, đúng không”.
“Đúng khi nó chưa có hoàn thành cái đó thôi hê hê” – Ông Thuyết hớp ngụm trà cười hãnh diện.
“Tôi hiểu ý ông, nếu thật sự hiệu quả thì không chỉ là trưởng phòng đâu, còn xa hơn nữa đấy ông bạn, còn những người không có năng lực mà lại cướp công sức người khác sẽ tự động bị đào thải thôi” – Ngồi lên được cái ghế này thì đầu óc ông Luân không phải đơn giản, chỉ cần ông Thuyết nói một ông ta đã hiểu được chín phần.
“Cộc cộc cộc” – Là Quỳnh Anh gõ cửa.
‘Ai đó’ – Trần tổng nghe tiếng gõ cửa liền gọi vọng ra ngoài.
Cô nhanh chóng trả lời: “Có em Tiên lên gặp”.
‘Vô đây’.
Được Quỳnh Anh mở cửa Tiên bước vào trên tay chỉ cầm duy nhất một chiếc USB nhỏ gọn và một mẫu đơn đề xuất ý tưởng, dường như chiếc máy 3 trong 1 của Tiên đã hoàn thiện trên bản vẽ.
“Dạ chú Luân con mới về” – Tiên bước vào đứng trước Trần tổng mà cúi đầu lễ phép.
“Ngồi xuống đi, kể chú nghe về cái này”.
Tiên ghim chiếc usb vào máy tính Trần tổng ngồi trình bày một mạch hăng say gần hai giờ đồng hồ.
“Tốt, hay, hay lắm, hahaha” – Trần tổng thích thú vỗ vai Tiên khích lệ, ông Thuyết ngồi gần đó đổ mồ hôi hột vì không ngờ Tiên có thể làm được như vậy chỉ một mình.
“Làm như này thật sự khắc phục được lỗi chí mạng của chiếc máy kia chứ” – Trần tổng hỏi tiếp tục.
“Theo tính toán của con là vậy, còn phải thực nghiệm quy mô thực tế nữa, chiếc máy cũ thực nghiệm mà chỉ thử duy nhất 50 ký gạo thì ăn thua gì chú”.
“Được, ông Thuyết chuẩn bị thông báo quyết định thử nghiệm sản phẩm mới và lập bản vẽ ra phôi do Tiên phụ trách giám sát, còn việc ở An Giang giao cho phó phòng thiết kế đảm nhận”.
“Thiết kế cũ còn cần thiết phải sửa chữa hả bạn, tốt nhất mình nên thu hồi rồi đền bù cho họ” – Ông Thuyết nghe lạ liền hỏi Trần tổng.
“Ông cứ nghe tui, quyết định vậy”.
‘Rồi’.
“Dạ”.
2 tháng sau, việc thử nghiệm thiết kế mới của Tiên đã gần đi đến đích.
“Từ nơi đồng xanh thơm hương lúa về nơi nhà cao xe giăng phố” – Tiên đã đổi nhạc chuông, là Ngọc Lam gọi.
“Anh nghe nè, nhớ anh hả cục vàng”.
“Cha mẹ em đi du lịch rồi, chiều nay thứ 7 qua em chơi sáng về, em có quà cho anh nè cưng”.
“Con út Thanh có nhà hôn”.
“Có mà kệ nó không sao đâu hihi”.
“Rồi cục vàng, giờ anh về tắm xong anh qua liền nha”.
“Mấy giờ?”.
“4 Giờ 40”.
“Nhớ đúng giờ đó, qua đi thẳng vào phòng em”.
‘Rồi’.
“Bye cưng… Chụt”.
Nghe có quà Tiên mừng húm háo hức chạy về tắm ào ào rồi chạy vội qua nhà Ngọc Lam vì chưa lần nào quà của nàng làm hắn phải thất vọng.
Vừa chạy tới nhà Ngọc Lam Tiên dắt xe vào khóa cửa cổng nàng mở sẵn lại, hắn từ từ bước đến phòng nàng mà gõ cửa.
“Cạch”
“Sớm 5 phút nhe”
‘Cụp’ – Ngọc Lam như chờ tiếng gõ cửa tự nãy giờ liền nhanh chóng mở ra kéo Tiên vào rồi đóng cửa gài chốt trong lại. Căn phòng của Ngọc Lam có màu hồng Hello Kitty làm chủ đạo, hương thương ngào ngạt tỏa ra khắp cả căn phòng. Nàng mặc một chiếc áo choàng trắng lông dày cộm che kín từ cổ xuống mắt cá chân, trong phòng có 1 chai rượu đỏ, Ngọc Lam từ tốn mỉm cười khiêu gợi mở nút chai rượu ra rót hai ly đưa cho Tiên một ly cùng nhau uống, tay Tiên cầm ly rượu nhưng ánh mắt hắn dán chặt vào thân thể nàng không chớp một giây nào, nàng kín đáo nhưng khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng cùng với mái tóc cắt ngang vai do cô đang hâm mộ Mục Đình Đình, nhưng có vẻ Mục Đình Đình không thể nào so sánh được với Ngọc Lam về nhan sắc và độ tươi trẻ.
Tiên không kiềm chế được nữa tiến lại hôn ngay vào bờ môi ẩm ướt của Ngọc Lam nhưng nhanh chóng bị ngón trỏ của nàng đặt lên môi hắn cản lại: “Có gì mà nôn, anh còn chưa nhận quà của em mà” – Ngọc Lam vẫn nói bằng chất giọng khiêu gợi lẳng lơ.
“Quà… Quà anh đâu?” – Tiên lúng túng như vừa trên trời rớt xuống.
“Hừ… Nhìn cho kỹ, chắc chắn anh sẽ thích lắm đây” – Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng rồi tiến lại chiếc giường hồng xinh đẹp nắm cái chăn cỡ lớn kéo mạnh làm nó văng cái huỵch vào tường.
“Ưm… Ưmmmm… Ưmmmmm” – Là hai người con gái bị bịt miệng bởi một con bọ nhựa, họ được mặc bộ váy gái hầu ngắn đến tận mông làm lộ rõ ra cái quần lọt khe màu trắng, phía trên phần ngực chiếc áo thì xẻ rộng ra lộ gần hết cả bầu ngực nõn nà của hai người đẹp, còn ai vào đây nữa ngoài Kim Thảo và Linh Đan.
“Trời… Thảo… Linh Đan… Ngọc Lam… Gì đây” – Tiên bị sốc nặng trước cảnh tượng hắn đang nhìn thấy.
Nói đến đây lại kể, những ngày Tiên công tác ở dưới Tiền Giang như thế nào xảy ra chuyện gì hắn đều kể lại với Ngọc Lam không thiếu một lời, hắn chắc chắn không phải dạng quân tử gì nhưng hắn không bao giờ giấu diếm chuyện gì với Ngọc Lam, điều lạ lùng là không những nàng không ghen tuông làm ầm lên, mà trái lại khi Tiên kể thì đũng quần nàng lại rỉ nước dữ dội hơn, kết quả là khi làm tình với nàng Tiên phải vừa làm vừa khẩu dâm miêu tả cảnh làm tình cùng với Thảo và Linh Đan, Ngọc Lam đã từng bảo sẽ có ngày sắp xếp cho bốn chúng ta gặp nhau, nhưng Tiên có chết vẫn không ngờ đó lại là ngày này, lúc này và tại nơi này. Nhìn thấy cảnh tượng gợi dục đó khiến dương vật Tiên đã phải cương cứng đội lên lớp quần thun mỏng.