Phần 6
Sau cái đêm đó thì tôi và em không có cơ hội nào nữa, ở quê mà, không phải nói muốn là được, đi nhà nghỉ hay khách sạn dễ dàng. Mùa trái cây cũng hết nên chồng em ở nhà thường xuyên hơn, và có lẽ nó chơi em nhiều hơn nên em không còn thiếu thốn như trước nữa. Với lại em nói là em cảm thấy có lỗi nên không muốn tiếp tục nữa.
Dần dà rồi cũng cuối năm, em tích góp được một số tiền và đem trả tôi một số để tôi trả bớt vô ngân hàng. Tôi cho em hay là mùa trái cây sau tôi sẽ trả nợ ngân hàng và lấy sổ đỏ về. Tới lúc đó tôi sẽ không còn giúp em được nữa, tôi cho em hay trước để em chuẩn bị lần lần là vừa. Bởi vì tôi vay cho em mượn là vay lén, tới hạn thì con vợ nó kêu trả lấy sổ về, nếu tôi mà không cầm sổ về thì nó sẽ nghi ngờ ngay.
Và chuyện cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi ngày tôi trả nợ cũng đến. Tôi cho em hay trước mười ngày để em chạy tiền, và em cũng đưa cho tôi đúng hẹn. Ngày đó hẹn gặp nhau chóng vánh để giao nhận tiền. Cũng gốc cây bàng ngày nào, em giao tiền cho tôi, em cảm ơn tôi các kiểu, nói là mang ơn tôi suốt đời, không biết sao đền đáp.
– Vậy anh muốn… với em một lần nữa, em có chịu giúp anh không? Một lần này thôi – Tôi bạo gan nói thẳng, nếu được thì sẽ được với em một lần nữa, không thì chắc không sao, dù sao mình cũng là người ơn của em mà.
Em im lặng một lúc rồi em nói để em về suy nghĩ lại, trưa mai em rước con rồi sẽ gọi cho tôi. Giờ em phải về sợ bị nghi.
Trưa hôm sau em cũng gọi cho tôi thật, mới đầu em cũng từ chối các kiểu, nhưng tôi dùng ba tấc lưỡi để thuyết phục, và cuối cùng thì:
– Mà nếu em chịu đi nữa thì cũng không được đâu. – Em nói.
– Sao mà không được?
– Sao mà em đi được, rồi làm ở đâu? Em thì ở nhà suốt, có đi đâu được lâu đâu.
Cái tình huống này tôi cũng có tính trước rồi. Tôi trả lời em:
– Chuyện đó để anh lo, miễn em chịu là được hà.
Tôi kêu em nói là bị đau bụng dưới hoài không hết, nên nói với gia đình là đi khám bệnh siêu âm trên bệnh viện. Em kêu chồng em ở nhà lo cho con em đi, để em tự đi, một buổi thôi là xong.
Và sau đó một tuần, em gọi cho tôi nói là sẽ làm theo lời tôi, nếu chồng em chở em thì thôi, nếu em tự đi thì em sẽ gọi cho tôi để tôi sắp xếp. Tôi thì sợ cho em thôi, còn tôi thì dễ hơn. Tôi có cớ để ra khỏi nhà.
Vậy là ngày hẹn của tôi và em cũng đến. Em đi khám bệnh còn tôi thì đi chợ để sửa máy.