Đúng là xe khách ngày tết, bác nào đã đi thì hiểu. Kiểu chật ních còn còn có chỗ để duỗi chân. 4 tiếng long sóc sòng sọc thì tôi cũng về tới nhà. Nt vợi cho em là đã bình yên vô sự, chúng tôi nói về vụ tiền thì tất nhiên với em nó nhẹ như lông hồng, chả bù cho tôi nhưng biết sao đc. Cũng cảm ơn em thôi chứ đâu gửi lại cho em đc.
Không khí ngày tết thật đông vui, nhà tôi nói là trên huyện miền núi nhưng lại ở thị trấn đối diện cổng chợ nên khung cảnh đông vui tôi đã thấy nhiều. Thầy u tôi mở 1 sạp quần áo bán trong chợ, tôi thì có mảnh sân trc nhà khá lớn thì cùng thầy cho giữ xe ngày tết kiếm tiền tiêu, còn em tôi thì sáng sớm đã cùng bọn nít ở xóm đi bán bóng bay rồi. Cũng vì bận bịu suốt ngày mà tôi và em chỉ còn chút thời gian buổi tối để nch cùng nhau, em cũng hiểu mà luôn vui vẻ mỗi khi tôi nt cho em, thực sự mấy ngày tết tôi rất mệt và nhớ em da diết. 27 rồi 28 rồi 29 rồi lại 30. Buổi sáng thì trông xe buổi chiều thì lại dọn nhà, may sao tôi cũng đã mua đồ ở tp nên cũng đỡ thời gian mua đồ tết. Thật sự đc cùng gia đình dọn dẹp nhà cửa ngày cuối năm vui thật. Xem táo quân mà 1 tay bấm đt nt vs em mà ko hay đã sắp giao thừa rồi. Gọi điện cho em lúc sắp qua năm mới.
– Năm mới chúc em năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, xinh gái mà bớt mít ướt đi nghe chưa.
– Làm như ai cũng như anh ý….
– Ko chúc anh gì à.
– Chúc anh năm mới tán đc em gái ở quê nha… hihi
– Thôi đi….. nhưng mà anh yêu em…..
– Em….. cũng yêu anh mà….. em lưỡng lự.
Mỗi lần em nói em yêu anh là trái tim tôi lại như đập loạn nhịp. Thật sự tôi thấy may mắn khi có em.
Nói chuyện 1 lúc thì giao thừa. Em đi ngủ vì 30 tết với em dọn nhà khá mệt. Thôi thì chúc em ngủ ngon rồi tôi cũng sắm sửa đi chơi cùng lũ bạn.
Mấy thằng cấp 3 bọn tôi cứ mỗi lần giai thừa lại tổ chức đi đến nhà từng đứa 1 đi chúc tết. Tất nhiên tôi cũng ko ngoại lệ. Năm nay là năm đầu tiên chúng tôi đi ra đại học mà đứa nào cũng khác. Đứa quần áo tóc tai nhìn ai cũng bảnh riêng tôi vẫn gầy. Đi hết 1 lượt thì 1 thằng tên Thành. Bạn thân sát đít tôi rủ vào nhà con lớp trưởng Nhung ” Béo” đi nhậu. Tết mà, chả có lý do gì để mà từ chối. Tôi đi xe cùng Thành nên nó đi thì tôi cũng đi.
Nhà con Nhung này giàu lắm, bố nó làm trưởng phòng giáo dục cơ. Bố mẹ nó đi chúc tết nên ko còn ai. Vừa vào đến thì đã thấy bọn con gái đnag dọn dẹp. Nào thì nem nướng chả lụa bò khô cùng 2 can rượu trắng. Chúng tôi chào hỏi nhau vì cũng vài tháng rồi chưa gặp lại. Nhập ngay vào bàn tiệc, à tôi làm cán bộ nên sức để uống mấy cái này đã tăng lên vì cuối tuần nào cũng họp mà họp lại đi nhậu. Đc 1 lúc khi mà cả bọn đã vào fom cuộc nhậu thì em đến, Thu Phương người tình năm 17 tuổi của tôi.
Người ta nói, người bạn yêu năm 17 tuổi sẽ chẳng bao giờ cùng bạn đi hết cuộc đời. Tôi và em là bạn cùng lớp. So với lũ bạn thì Phương có vẻ xinh hơn đôi chút. Dáng cao cũng 1m65, em ko phải là béo mà chỉ là dáng mặt tròn nên bị gọi là Phương ” Heo “. Yêu tôi là Vương ” Xương” thú vị ghê :v…. em có 1 thân hình ko quá bốc lửa nhưng lại có gu ăn mặc cùng gương mặt baby cộng khá duyên khi cười có má lúm cùng răng khểnh kèm với cái kính cận. Nhưng nói thật thì em so với Phương Anh thì em vẫn hơi đuối 1 tẹo.
Em và tôi yêu nhau cũng gần 1 năm trước khi tôi có lỡ lời vì ngày đó ít suy nghĩ. Chúng tôi chia tay rồi hè năm lên đại học thì em cũng có ny mới, 1 ông làm thầu xây dựng hơn chúng tôi vài tuổi. Em học ngân hàng nhé.
Trở lại lúc ăn nhậu, lũ bạn khốn biết chúng tôi chia tay nên chúng xếp em ngồi canh tôi. Tôi thì lo cái mẹ gì đâu. Lúc đó tôi có PA rồi nên ko còn mấy mặn mà gì với em. Tôi nhớ chúng tôi hơn 25 người uống hết 2 can rượi thì nghỉ. Cũng 4h sáng lúc đó. Đứa bất tỉnh, đứa đi nét, đứa đi về. Tôi và Thành tính đi net. Thành thì ko tỉnh táo như tôi, dắt xe ra cổng thì thấy em đang gọi điện rồi cúp máy 1 cách giận giữ.
– Mày ra quán trước đi. Đợi tao tý tao ra. Tao mượn xe luôn. ( đúng mình ác thật, bạn nó đang say mà bắt nó đi bộ).
– Ừ…. nhưng tao ko mang tiền.
– Mày ra đi lát tao bao.
Khi thấy Thành đã đi thì tôi cũng lặng lẽ ra chỗ em, nói là ko mặn mà thì hơi quá, bản thân tôi kiểu ct thì nên cho nhau kỷ niệm đẹp chứ ko kiểu lên fb bóc phốt các thứ bao giờ cả.
– Mi ko về hả…. hay đang đợi A Hải.
– À….. lát anh qua đó mà. Mi đi trước đi. Giọng em kiểu đuổi khéo tôi.
– Tao nghĩ ông ko qua đâu. Lên tao đèo về.
Em lưỡng lự 1 hồi lâu thì em cũng đồng ý lên xe để tôi chở về.
– Dạo này học hành sao rồi. Mi và a Hải vẫn ổn đó chứ.
– À cũng vẫn ổn…. cũng gần bọn lớp nên cũng đỡ. Còn tao vs a Hải vẫn ổn.
– Thế thì may rồi.
– Còn mi ????
– Tao á….. chưa chết…. và cũng có người trao gửi tấm thân này rồi.
Nói chuyện qua loa đại khái thì cũng tới nhà em.
– Cảm ơn vì lai tao về.
– Ko có gì. Có gì cứ gọi cho tao.
– à…. ừ…… mà V này……
– Hả……
– Ko có gì….. đi cẩn thận….
– Ok.
Với tôi 3 ngày tết quả thật hơi chán. Ăn ngủ rồi lại ăn ngủ. Cuộc sống lặp đi lặp lại khiến tôi phát ngán làn tôi lại càng nhớ em.
Bỗng tôi như chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế. Tôi ra nói vs thầy u mai mùng 4 tôi đi. Tất nhiên thầy u ngạc nhiên vì tôi trc đó có nói mùng 8 mới đi nhưng kiểu ở tp quên nên trình nói dối của tôi nó khá lên rất nhiều. Lại dọn quần áo. Xách balo mà đi.
Trên xe khách mới mùng 4 cũng ko đông quá. Bao nhiêu ghế xe thì cũng chỉ vừa đủ bấy nhiêu nhiều. Bỗng số lạ gọi đến.
– Alo.
– Alo V à….
– À đúng rồi ai đó ạ….
– Tao….. Phương này. Mi có nhà ko. Đi chơi với bọn lớp chứ.
– À tao lên xe rồi….. chắc dịp khác nhé.
– À vậy hả….. thôi dịp khác vậy.
– Ok.
Hóa ra em gọi rủ tôi đi chơi….. nhưng biết sao đc….. ko may rồi. Lóc ca lóc cóc cũng tới cái phòng trọ tôi. Mới mùng 4 chưa ai xuống cả, cả dãy trọ mình tôi. Lấy cái bánh chưng rán lên ăn đỡ. Ăn hết nửa thì cũng là lúc đồng hồ điểm 2h chiều, tôi cũng mới mua một cái sim viettel mới số đẹp hơn, bắt xe bus tới nhà em đứng trc ngõ mà gọi.
– Alo….
– Alo phải số chị PA ko ạ.
– À đúng rồi….
– Chị có bưu phẩm chị ra trc ngõ lấy đc ko ạ.
– Ơ tôi có đặt cái gì đâu mà có bưu phẩm. Chắc anh nhầm.
– Nhầm sao đc…. chị xuống nhanh em còn đi cái.
– Ơ buồn cười tôi có đặt đâu mà lấy.
Em đúng cứng, gọi 1 hồi em ko nhận chả lẽ tôi lại nói ra là tôi thì mãi 1 lúc tôi nói là đồ tôi gửi em mới đồng ý chạy ra.
Tôi núp sau cái cột điện cách ngõ nhà em khoảng 2 nhà.
– Alo tôi ở ngoài ngõ rồi. Anh ở đâu.
– Nhìn sang trái em đi…..
Như dứt lời em quay ngoắt 90° mà nhìn về phía tôi với 1 ánh mắt đầy bất ngờ và hạnh phúc. Em đứng đực ra đó vài giây trc khi lao đến đá tôi 1 cái.
– Đồ quỷ….. bày đặt trêu em…..
Tôi tất nhiên là né rồi.
– Trêu em tý cho em bất ngờ thôi mà…..
– Sao xuống sớm vậy….
– Gái làng đi hết rồi nên xuống thôi. Tôi nghênh nghênh cái mặt lên…..
– Đồ quỷ….. đợi em tý thay đồ.
Con gái nói 1 tý thì mất toi 30 phút. Em mặc 1 cái áo khoác nhung đen có mũ lông như bữa nọ nhưng cái này dài hơn cùng cái chân váy đen áo len trắng cao cổ. Quần tất đen….. đi con SH ra
– Mặc này ko lạnh à…..
– Anh thử mặc xem có ấm ko…..
– Xì….. tôi lên xe để em ra phía sau ngồi….. ngồi kiểu Sài Gòn ngồi 1 bên nha. Đưa em đi cả tp để du xuân
– Anh xuống sớm thế….. sao ko ở vs bố mẹ đi.
– Thế hôm nọ ai muốn tôi xuống sớm vậy.
Em ko nói gì chỉ cười híp cả mắt mà ôm chặt tôi.
La cà cũng khá lâu thì cũng rẽ đến 1 quán caffe view khá đẹp. Chúng tôi quyết định chọn ngồi 1 chỗ ở ngay mái hiên dưới đám hoa giấy. Gọi vu vơ 1 ít đồ uống cùng gói hướng dương mà gặm cho vui mồm. Em và tôi hỏi đủ thứ nào tết mệt ko, đi chơi ko, bla bla….. em còn khoe đc hẳn mấy triệu tiền mừng tuổi.
Đang nói chuyện thì cũng là lúc thằng Tùng lai 1 con bé nào đó đến. Nó hình như tia thấy chúng tôi rồi. Đến gần chỗ chúng tôi.
– A PA hả. Hôm nay mới thấy đi du xuân nhs.
– À vâng….. chả mấy khi tết mà anh.
Tôi quay mặt ra chỗ khác ko thèm nhìn mặt nó.
– Ây da….. chả phải bạn cán bộ đây sao….. cũng có tiền vào chỗ như này à.
Tôi đứng dậy….. miệng vẫn cười tỏ vẻ bình thản.
– Sao lại ko cơ chứ….. tôi có tiền chứ….. đâu ăn bám mà ko có tiền.
Mặt nó như tối xầm lại. Ko khí nặng nề. Mặt em lo lắng sợ có điều ko hay.
– À thế đi chơi vui vẻ nhé….. CÁN BỘ.
Nó nói mà 1 tay đặt lên vai tôi mà bóp chặt. Tôi vẫn khuôn mặt ko biến sắc dù nó bóp khá đau. Nó ghé tai tôi mà nói.
– Tao biết mày đang có ý gì với PA….. liệu hồn cút trc khi tao cáu. Cóc đừng thèm ăn thiên nga nghe chưa con…..
Toan nó đi luôn….. may mà ko đánh nhau…..
– Anh….. A Tùng nói gì với anh đó.
Đau nhưng tôi vẫn cười ra dấu nói thầm vs em. Em ghé sát tai lại.
– Nó khen anh với em đẹp đôi đó.
Em cười mặt đỏ lại mà kêu tôi xạo. 2 đứa nói chuyện khá vui thì em kêu tôi lai em về phòng nấu cơm. Em xin bố là ăn nhà bạn.
Tôi lai em về căn phòng trọ lụp xụp. Đồ ăn thầy u gói cho tôi kha khá nên cũng ko cần đi chợ. Nấu cho em chỉ bánh chưng rán rồi thịt gà rồi ít đưa bắp cải cùng ít thịt đông. Em ăn ngon lành. Nhìn em ăn dễ thương vậy mà tôi cũng vui.
Lại tính muôn đời, ăn no căng diều lăn ra nằm ngủ. Em mặc váy nên lúc nằm nó kéo lên tới mông. Nhìn mà ko nứng thì ko là đàn ông. Tôi mon men leo lên giường. 2 ngón tay bước đi trên đôi chân dài của em từ đầu gối lên đến đùi rồi tay thò vào mông mà nắn.
– Đừng nghịch mà. Anh đi rửa bát đi…. lát em còn về sớm đó.
– Mấy ngày anh nhớ em lắm đó….. nhớ anh ko….
Em ko nói gì mặc cho tay vẫn nắn vẫn bóp cái mông em.
– Đồ quỷ….. ko nhớ anh nhớ ai.
Em quay ngoắt lại nhìn tôi tay vòng lên cổ. Tôi và em lại hôn hít như chưa đc hôn. Chúng tôi lao vào nhau. Từng cái cúc cứ lần lượt ra đi theo mỗi nhịp chúng tôi thở.
– Nhớ anh nhiều ko.
– Có mà….
– Sao ko hay đi chơi mà ở nhà chi cho cực.
– Em ko thích….. đợi anh đưa đi cho vui.
Thực sự nghe hết câu này mà tôi như đc buff thêm máu lửa để lao vào em. Cái áo rồi cái váy rồi tất cả mọi thứ trên người 2 đứa đều đã bay sạch. Em nằm 1 chân duỗi dài 1 chân gác người tôi để tôi tiện cho tay vào cô bé mà xoa. Miệng đang mút lấy đôi môi của nhau. Tay xoa thi thoảng lại hư hỏng cho ngón tay vào trong rồi lại rút ra….. mỗi lần như vậy em đều ứ nhẹ trong cổ họng 1 cái làm tôi bị kích thích. Con chym đã cứng cứ chọc vào đùi em.
Đc 1 hồi. Em như ko chịu đc nữa…. em buông đôi môi. 1 tay thò xuống nắm con chym tôi mà nói.
– Anh….. cho của nợ này vào đi…..
– Của nợ nào….. cái gì cũng có tên mà. Tôi nói thầm vào tai em vs 1 giọng nói tinh nghịch.
– Cái này này….. em vừa nói vừa sóc nhẹ.
– Cái này là cái nào.
Như bị tôi trêu nhiều quá cuối cùng em cũng phải chấp nhận mà nói vs giọng nhỏ…
– Cái chym của anh đây này…..
Tôi cười khoái chí mà quỳ trước người em. Banh chân em ra để tôi vào giữa. Dí sát con chym vào cô bé cọ cọ vào cái rãnh ma thuật của em. Em nhắm chặt mắt. Cắn môi dưới. Tôi cho nhẹ nhàng, đầu chym rồi nửa chym rồi cả con con. Cứ mỗi lần như thế em lại thở ra….
– Bận sau đừng hư hỏng nữa nghe chưa.
– Do anh dạy em nói bậy mà…. em phụng phịu thì thì tôi lại nhấp liên hồi làm em bất ngờ chỉ kíp ối á rên khắp căn phòng.
– Do ai….. nói thì tôi lại nghỉ.
– Do…. anh….. em thở dốc thì tôi lại nhấp liên hồi như vừa nãy.
– Do ai.
Lúc nàu như ko chịu đc nữa. Em thều thào…
– Do em….. đồ chó…..
Ko nói hết câu thì tôi đã khóa chặt môi em ở dưới nhấp dần dần. Tiếng da thịt bạch…. bạch…. cùng tiếng nc của em đã đầy trong cô bé cứ ọp…. ọp…. vang cùng mỗi nhịp tôi nhấp. Giọng em ú ớ trong cổ họng mà mút đôi khi lại cắn môi tôi.
Đc 1 lúc, tôi quỳ hẳn dậy tay để cạnh eo em chống xuống giường mà nhấp. Em nhắm hờ đôi mắt miệng rên. Cặp vú em cứ rung rinh sau mỗi nhịp tôi nhấp. Như cảm giác sắp ra. Tôi rút ra vỗ nhẹ mông em. Cúi xuống tai em nói nhỏ.
– Quỳ dậy đi anh xem nào.
Em vẫn đang thở hổn hển mà chưa biết điều gì sắp tới với em. Em quỳ xuống. Tay chống xuống giường. Tôi đút 1 cái thẳng vào ngay cô bé của em…. em chỉ kíp á 1 cái nhẹ. Tôi nhấp nhẹ nhàng rồi nhanh dần để em kịp quen. Do vì là động tác mới. Em như đê mê hơn em rên mỗi lúc 1 to….. và bắt đầu nói những từ ” hư hỏng” mà em chưa bao giờ nói.
– A….. anh ơi….. em sướng lắm….
– Em….. làm sao….
Mặt em đỏ lại nhưng vẫn nói thành câu.
– A…. a….. em sướng…. lắm…. nhưng từ thôi anh…… em ko chịu đc……
Mặc em vẫn rên và vẫn xin. Tôi vẫn cứ nhấp…. đc khoảng 15 phút. Tôi cảm nhận em phải ra đc khỏang 2 lần rồi thì cậu em cũng chịu hết nổi. Tôi rút vội cậu em mà bắn hết lên tấm lưng mịn màng của em. 2 đứa để như vậy thở 1 lúc thì em cũng bắt đầu nói.
– Ko cho vào trong thì anh lại cho lên người em….. giờ tắm đâu đây….
Tôi ko nói gì chỉ hôn má em 1 cái…..
– Để anh đi cắm nước cho em rửa nhé.
Lấy khăn giấy chùi qua cho em. Tôi mặc độc cái quần cộc ra rửa là lấy 1 bình nước vào phòng cắm thì em đã mặc bộ đồ thể thao của tôi ngồi trên giường bấm điện thoại. Theo như tôi đoán em ko mặc áo con. Tôi leo ra sau em mà mân mê cặp vú của em.
– Im đi….. vừa ấy rồi giờ lại còn nghịch.
Tôi chỉ nghịch và cắn nhẹ tai em. Em lại bắt đầu thở nhẹ rồi vòng qua sau nhìn chằm chằm tôi.
– Quá đáng…. ko nghịch nữa….
Cũng lúc nước sôi em mang xuống nhà vệ sinh rửa. Song suôi thì em cũng vào mặc lại bồ đồ.
– Giờ em về à.
– Vâng….. muộn rồi ko bố em lo quá.
– Để anh cùng em về.
– Thế lát anh đi bộ về à. Đâu còn xe bus.
– Ừ….. đi bộ tập thể dục.
– Thôi bơn bớt đi….. mai em lại qua.
Em nói thì lại cười với tôi. Nụ cười mà em làm tôi chết đứng rồi đồng ý để em về 1 mình. Một lúc sau em về thì cũng nt cho tôi. 2 đứa nói chuyện 1 lúc và em đồng ý mai qua. Đc 1 lúc thì em ngủ quên vì mệt….. với tôi cuộc sống lúc bấy giờ đơn giản chỉ có thể.