Phần 14
Khi Triệu Đường Diên hoàn hồn lại, đã nửa giờ trôi qua, cô lại vào cửa hàng mua ba cốc trà sữa, chuẩn bị mang về cho Lương Hoàn và Tề Lạc Lạc.
Vừa đẩy cửa kính đi ra ngoài, đúng lúc đó cũng có một đôi nam nữ vội vàng đi vào.
Người con gái không chú ý có cô nên cả chiếc kem trên tay đều dính hết vào ngực cô.
“Ôi, xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy cô!” Cô gái trang điểm tinh tế xin lỗi Triệu Đường Diên, mắt chỉ chăm chú nhìn vết bẩn trên tay, có vẻ chất dính đầy tay khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Triệu Đường Diên còn chưa nói gì, chàng trai bên cạnh đột nhiên cất tiếng: “Triệu Đường Diên?”
Cô ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: Diệp Tư Phạn sao lại xuất hiện ở trường mình?
Sắc mặt cô gái bên cạnh dần dần cứng lại: “Hai người quen nhau sao?”
Triệu Đường Diên dùng khăn giấy lau vết bẩn trước ngực, lạnh nhạt đáp: “Không quen.”
Nói xong liền nhấc chân rời đi.
Cô vừa đi đến chân ký túc xá thì bị Diệp Tư Phạn từ đằng sau đuổi kịp.
“Triệu Đường Diên.” Diệp Tư Phạn từ sau chặn đường cô, ngăn cản cô đi về phía trước.
Cô dừng bước lại, nhìn cậu ta giống như nhìn một người xa lạ.
“Không quen tôi?” Diệp Tư Phạn không xác định được cảm xúc trên khuôn mặt cô: “Chúng ta tối qua còn uống rượu với nhau mà.”
“Ồ.”
“Thật trùng hợp, tại sao lại gặp được cậu ở đây.”
“Đây là trường tôi.”
Triệu Đường Diên vừa nói xong thì Diệp Tư Phạn mới nhớ ra, cậu ta hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên bản thân bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
“Sau đó tôi gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời?”
Đâu chỉ là không trả lời, Diệp Tư Phạn nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ kia tức giận đến nỗi suýt nữa thì ném điện thoại đi.
“…” Triệu Đường Diên yên lặng nhìn cậu ta, muốn xem người này có thể diễn kịch đến bao giờ.
Diệp Tư Phạn bị cô nhìn chằm chằm liền thấy sợ sệt, ánh mắt đảo qua đảo lại: “À, cái đó, chuyện tối nay thật xin lỗi, em gái tôi không cẩn thận làm bẩn áo cậu, hay như vậy đi, tôi mua bộ mới cho cậu nhé.”
Cậu ta vừa giải thích về chuyện mình đi cùng với một cô gái, vừa là muốn kéo gần mối quan hệ với Triệu Đường Diên.
Diệp Tư Phạn nhìn vết bẩn do kem để lại, nước ngọt ướt nhẹp còn in trên ngực cô, cậu ta không tránh khỏi nhìn thấy bầu ngực nhấp nhô của cô. Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, hình như là tỏa ra từ người Triệu Đường Diên.
Mũi cậu ta hơi nóng lên.
Sắc mặt Triệu Đường Diên trầm xuống: “Không cần.”
Dứt lời liền nhấc chân rời đi nhưng Diệp Tư Phạn vẫn đứng chặn đường như cũ.
“Nếu cậu muốn nhắc lại chuyện cũ, Lương Hoàn vẫn đang trên tầng, tôi có thể gọi cô ấy xuống đây cùng nói với cậu.” Cô có chút không kiên nhẫn bèn lấy Lương Hoàn ra cảnh cáo cậu ta.
Mặt Diệp Tư Phạn run lên, Triệu Đường Diên đẩy người cậu ta ra rồi bước đi.