Phần 48
Trước khi ngủ, Triệu Đường Diên nhớ tới quên trả lời điện thoại của Chu Trầm, cô liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, không biết anh đã ngủ chưa.
Cô bấm vào Wechat muốn tìm khung ảnh đại diện của anh, kéo lên kéo xuống mấy lần cũng không thấy, mới nhớ ra trước đó cô đã kéo Wechat và số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Sau khi hai người hòa giải, Chu Trầm đã tận mắt chứng kiến số điện thoại của mình được cô đưa ra khỏi danh sách đen, nhưng lại quên mất rằng còn có một tài khoản Wechat.
Anh hiếm khi sử dụng loại phần mềm xã hội này, phỏng chừng anh cũng không biết mình bị Triệu Đường diên cho vào danh sách đen rồi.
Triệu Đường Diên lặng lẽdi chuyển tài khoản Wechat của anh một lần nữa.
Cô nhắn một tin với khung hình không có ảnh đại diện chỉ có một màu đen: Em về đến nhà rồi.
Khung chat nhanh chóng hiển thị một dòng chữ “Bên kia đang gõ”, nhưng không nhận được hồi âm của anh, giây tiếp theo, điện thoại của Triệu Đường Dên khẽ rung lên.
Chu Trầm trực gọi điện lại.
Triệu Đường Diên nắm chặt điện thoại di động, đóng chặt cửa phòng ngủ, sau đó đi tới bên cửa sổ ấn nút trả lời.
“Alo?”
Giọng cô hơi trầm vì sợ đánh thức bà đang ngủ.
“Em về rồi à?” Giọng điệu của Chu Trầm có vẻ khó chịu.
“Ừ.” Triệu Đường Diên nói, “Em đang tắm thì anh gọi, em không nghe thấy.”
“Em tắm hai tiếng?” Giọng anh bực tức vì Triệu Đường Diên lâu như vậy chỉ nhắn cho anh một tin nhắn.
“…”
Triệu Đường Diên lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này tính toán chi li, chẳng giống một người đàn ông bước qua nửa đời người gì cả, sao phải vạch lá tìm sâu như thế.
Nhưng cô chỉ có thể trái với lương tâm mình an ủi anh: “Vừa rồi bà nội vẫn ở đó, em không muốn bà biết.”
Triệu Đường Diên và Chu Trầm đều hiểu chuyện không muốn cho bà nội biết chuyện gì.
Chu Trầm mím môi, không dạy bảo cô nữa, tâm trạng càng không vui.
Còn khó chịu hơn là khi nói với bà Triệu Đường Diên rằng mình đã gọi nhầm số.
Có một chút cảm giác chính anh cũng không nhìn ra được.
Triệu Đường Diên sợ bà nội nghe thấy động tĩnh, không muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, cho nên nói với anh: “Em muốn đi ngủ, có chút buồn ngủ.”
“…”
Triệu Đường Diên nói rằng cô ấy buồn ngủ, Chu Trần buồn lòng nhưng bất lực mà “Ừm.” Một tiếng…
“Vậy thì em đi ngủ đây.” Triệu Đường Diên nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ đi.”
Sau đó Triệu Đường Diên liền cúp điện thoại.
Chu Trầm ở nơi xa trên đảo cũng không ngủ được, vào phòng tắm đi dội nước, nhưng trong đầu anh vẫn chỉ nghĩ về cô.
Nhìn cảnh đêm xa lạ ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc Triệu Đường Diên đã trải qua mười tám năm đầu đời ở đây, hảo cảm của anh đối với thành phố này đã tăng lên rất nhiều.
Trong lòng khẽ động, anh nhấc điện thoại nhấp vào Wechat, tìm ảnh đại diện của Triệu Đường và nhấp vào.
Anh thường ngày cũng chả quan tâm vòng bạn bè của mình có những ai hay thông tin quanh họ, đây là lần đầu tiên anh mò vào trang cá nhân của Triệu Đường Diên.
Triệu Đường Diên không thường xuyên đăng tin, tin mới nhất là… Chu Trầm tập trung xem kỹ hơn, cô ấy đã đăng tin ba phút trước.
Một biểu tượng cảm xúc “sóng biển”, hình ảnh là một tô mì.
Người ban nãy nói rằng buồn ngủ sau đó mười mấy phút vẫn đang chơi điện thoại di động.
Máu nóng trong người Chu Trầm lại trào lên, tắm nước lạnh nữa cũng vô dụng.
Anh hoàn toàn không buồn ngủ, anh lật vòng bạn bè của Triệu Đường Diên kéo xuống dưới rồi quay lại, phóng to bức ảnh cô vừa đăng lên.
Sau khi phóng to, anh để ý thấy mép hộp giấy lộ ra bên cạnh bát mì chính là hộp đựng bánh ngọt Thượng Hải mà anh mua.
Anh thu hồi tầm mắt, tắt màn hình rồi trở về phòng ngủ.