Phần 11
Cả nhà ngồi quây quần bên nhau. Chợt đồng hồ đã điểm trưa. Vân nhẹ nhàng đứng dậy, chị khẽ ôm hai đứa em của mình, thủ thỉ nói lời chào tạm biệt.
Chị ôm ông bà nội của nó, cái ôm mới ấm áp làm sao. Nó vác hành lý ra theo xe, xếp đồ lên cho chị. Nhà ở quê, bánh trái gửi tặng nhiều quá.
Chị vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Ra đến xe, chị lướt mắt nhìn nó. Giọng trong trẻo:
“Anh không chào em à? Hay tính đi theo luôn…”
Giọng có phần trêu chọc nó. Pha lẫn vui tươi.
Thế là Kiên cũng nói vài câu ngắn cũn:
“Em ở trển nhớ giữ gìn…”
Vân mới phì cười, thiệt người đâu thô lỗ thế, không có duyên gì cả.
Nói rồi chị mới đóng cửa lại, xe từ từ nổ máy.
Đợi đã…
Cửa kính hạ xuống, chị thốt ra một câu làm nó nóng bừng:
“Em chờ tin vui của Trang đấy… Anh nói với Trang hộ em”.
Cửa kính từ từ đóng lên, xe bắt đầu lăn bánh.
Kiên cảm thấy Vân liếc nhìn nó qua kính chiếu hậu. Môi nó mấp máy lời tạm biệt.
Chẳng mấy chốc xe đã mất hút trên đường lộ.
Thế là chuỗi ngày Vân về thăm quê đã kết thúc, nó bắt đầu trở lại nhịp sống thường ngày.
Sáng ra vườn, trưa về ăn cơm, chiều đi công việc, tối nghỉ ngơi.
Bà Tư Sang với anh Quý trở về, hai mẹ con đi lâu quá, đúng tuần lễ mới về.
Chị Trang vui mừng ra đón hai người, đồ đạc thứ quà ngoài đó nhiều không đếm xuể, lỉnh kỉnh bao nhiêu là món.
“Con Trang… phụ má đem đồ vô con…”
“Dạ, má để con…”
Anh Quý cũng phụ họa theo…
Thời gian thấm thoắt, mới đó mà đã gần tháng kể từ lúc anh Quý trở về.
Nhà bà Tư hôm nay đám giỗ, cả nhà nó đông đủ cả. Mọi người ăn uống no say cười nói. Ông nội nó pha trò kể chuyện ngày xưa.
Ai nấy cũng đều vui vẻ.
Hiền khẽ xoa xoa bụng mình, chỉ còn hơn tháng nữa là sanh nở, bụng đã to rất nhiều. Trang ngồi kế bên, thủ thỉ trò chuyện với em gái.
Bất chợt, mặt chị đanh lại, mặt cắt không còn giọt máu, chị đứng dậy vội vã, chạy ùa ra phía sân vườn… Khẽ cúi người xuống, chị nôn ọe. Nôn khan.
Xong xuôi chị mới với tới vòi nước khẽ rửa mình.
Bà Tư Sang nhìn thấy cảnh đó, mắt bà sáng rực lên, đôi môi bà mở to, há hốc mồm, cười rạng rỡ quá:
“Mèn đét ơi! Con Trang có thai rồi bà con ơi… Ôi ông nó có linh thiêng phù hộ…”
Rồi bà vỗ tay vào lưng anh Quý, lúc này đang uống bia, bất thình quá liền ho sặc sụa cả.
“Mày còn không mau ra mà dìu vợ mày vô…”
Thế là ba chân bốn cẳng anh Quý chạy ra đỡ Trang.
Bà Tư luôn mồm kêu quý hóa quá, quý hóa làm sao.
Ông nội nó mừng tơn chúc mừng. Bà Tư Sang lâng lâng người, bà không nhịn được nữa:
“Trời quơi, con Trang có thai tui thấy là cái điều dĩ nhiên thôi… Mà thằng Quý cũng gần 30 rồi… Tui là tui muốn con Trang còn đẻ thêm hai ba đứa nữa… Nhà cửa đông con cháu nó mới vui…”
Trang được anh Quý dìu tới, bà Tư liền lẹ làng đẩy anh sang một bên. Đứng sát vào người chị, tỏ ra quan tâm dữ lắm.
“Con thấy mẹ nói đúng không con?”
Bất chợt Trang khẽ nhìn nó, mắt chị ánh lên sáng rực rỡ. Nó cũng hiểu điều chị đang nghĩ. Chị mỉm cười, nở nụ cười rạng rỡ.
“Má nói phải, con cũng tính đẻ hai ba đứa.”
Bà Tư ngoác mồm ra cười ha hả… Vỗ vai anh Quý đùng đùng. Mọi người cứ liên tục nói đùa không ngớt.
Chỉ có nó là gắng miệng cười. Bởi chị nói đẻ hai ba đứa tuyệt nhiên không phải là đùa. Nó đưa mắt nhìn anh Quý, lòng thầm nghĩ cho anh Quý, nó sẽ giúp anh đến cùng.
Tình nghĩa anh em chắc chắn bền lâu.
Mùa xuân đến, hoa nở tưng bừng, chim chóc hót líu lo… cây mai trước nhà ông nó nở rộ cả…
Họ hàng nhà nó đông đủ, ba má nó quây quần bên Hiền. Từ lúc sanh con Hiền trở thành cục cưng trong nhà, gì cũng có người lo. Ba nó ôm cháu trai trong lòng, khẽ cười nói, rồi ba má vợ nó cũng xúm xít ẵm bế.
Không khí vui như ngày hội.
Trang ngồi uống nước, bụng của chị to dần, tháng thứ 4 rồi. Vòng eo của chị mất hút. Nó hơi tiếc.
Bà Tư Sang nắm tay con dâu, mở miệng cười ha hả với mọi người, ba má chị cũng xúm lại, xoa xoa bụng Trang. Ai nấy cũng mừng vì sắp có thêm cháu ngoại.
Trời hửng nắng không một gợn mây từng đàn én chao qua lại, không khí mùa xuân thổi qua từng kẽ ngóc ngách nhà nó.
Nó rửa tay, rồi bước lên sảnh nhà trên, chợt mắt nó lướt qua cửa phòng mình, cửa sổ nhìn sang phòng anh Quý. Nó khẽ mỉm cười nhớ lại.
Chợt ngoài sân có tiếng xe nổ lớn, một chiếc xe bốn bánh đỗ ngoài sân. Màu đỏ.
Người bước ra mang dáng hình kiêu sa lộng lẫy.
Khoác lên mình bộ váy nhạt màu, thần thái vẫn xuất sắc. Bụng của chị…
Nó ngớ người… như đứng hình…
Chị Vân đã có thai.
Chị mỉm cười chào mọi người, ai nấy cũng mừng rỡ rạng ngời.
Nó nhìn Hiền, rồi lại nhìn Trang, mắt nó dồn sang Vân.
Cả ba người đều nhìn vào nó một lượt.
Ôi, gái miền tây quả không đơn giản.
— Hết —