Phần 7
Trời đã đến xế trưa…
Kỳ lạ là cơ thể nó vẫn sung mãn lắm, thuốc của ông thầy y quả nhiên là thần dược. Nó trông thấy Trang có vẻ hồng hào, da dẻ tươi tắn hơn nhiều.
Chợt bà Tư Sang ghé thăm. Bà ôn tồn nói chuyện với anh Quý. Ngó điệu bộ nó biết bà đang nói cái gì. Anh Quý cũng đáp, thế là mặt bà Tư sáng bừng lên. Tuy không nghe cuộc đối thoại là gì nhưng nó vẫn hiểu hết. Anh Quý đừng lo, đã có em giúp anh rồi. Tình nghĩa anh em bền như keo sơn.
Bà Tư đổi tính, dịu dàng với chị Trang hẳn.
Xong rồi thì bả mới nói với anh Quý chuyện họ hàng. Nghe phong phanh nó mới rõ là bà Tư phải về bắc thăm họ hàng. Áng chừng xa xôi quá.
“Trang ơi, má đi với thằng Quý ra đó…”
*Bà bấm ngón tay*
“Chắc cũng gần cả tuần đó con”.
Nghe bà Tư nói tự nhiên nó mở cờ trong bụng. Anh Quý làm bộ rầu rĩ nhìn nó. Thế là không được cùng nó chơi game nữa. Anh Quý quả là có máu game thủ mà.
Rồi bà Tư đột ngột nói, giọng dứt khoát:
“Con ở đây trông nhà cho má. Nhà cửa mà vắng tanh má sợ có ăn trộm.”
Nó khó hiểu, nhưng rồi cũng ngờ ngợ đoán được, giả như anh Quý đi với vợ về, họ hàng ngoài đó lại hỏi han chuyện con cái, thế là bà Tư lại khó xử. Có tuổi rồi, không muốn thêm khổ nữa.
Nó gật đầu trong tưởng tượng.
Mà hôm qua nó mới giao phối với Trang, để có tin vui chắc cũng phải hơn nửa tháng.
Thôi, nó không nghĩ ngợi gì nhiều. Mắt nó đánh sang Trang, ném cho cái nhìn thèm thuồng. Trang lườm mắt nhìn nó, sao chị lại cáu em?
Xong xuôi, bà Tư mới về lại chợ.
Chiều tối, bà Tư về nhà, dọn dẹp hành lý với con trai mình. Định sáng tờ mờ sớm là khởi hành. Bà có đặt xe thuê về.
Sáng sớm nó thức dậy, nó khẽ khép cửa, định bụng đi dạo. Trời vẫn tờ mờ tối, ngó mới gần 5h sáng.
Chợt anh Quý vẫy tay nó, ra là sắp xuất phát.
“Anh đi rồi mày ở nhà chắc buồn lắm… Ráng chờ anh về rồi hai thằng chơi game… Nói nhỏ, tao định mua con PS4 đấy… về đá banh là phê lắm…”
“Anh nói phải… hai đứa chơi chung vui lắm. Anh đi rồi về sớm nha anh Quý…”
Anh Quý vỗ vai nó rồi thu người vô xe. Bà Tư ngồi phía trước, mắt cũng ngó hai đứa nó nói gì. Bà lại quở anh Quý nữa xem.
“Má với anh đi cẩn thận”.
Giọng nói thánh thót vang lên. Trang ở trong nhà bước ra, hóa ra chị đang phụ lấy đồ cho bà Tư. Chị đưa tay tới, bà Tư nhận mớ đồ trong giỏ xách nhỏ, rồi bà gật đầu, không quên dặn Trang vài câu. Rồi bà đánh mắt sang tài xế, ra hiệu.
Xe ô tô nổ máy, tiếng xe to vang rồi chuyển động. Thoắt cái đã mất hút vào màn đêm.
Nó hớn hở, đoạn quay sang Trang thì không thấy chị đâu. Ra chị đã quay gót chân vô nhà. Lơ thẳng mặt Kiên.
Hôm qua mới nói yêu nó thắm thiết mà sáng hôm nay lại khác, phụ nữ đúng khó hiểu. Chẳng mấy chốc nó đã đi hết quãng đường. Nó ngồi tựa lên ghế đá, trời vẫn còn chưa hửng sáng, nó ngồi gió thổi man mát, rồi nó ngã người xuống, lim dim mắt. Lúc mở mắt ra thì trời đã nắng hửng. Ngó giờ thì đã tầm 6h hơn. Nó lúi húi ngồi dậy đánh gót về nhà.
Nó đẩy cửa bước vào thì chợt nhiên, mắt nó trông thấy chiếc xe bốn bánh màu đỏ, xe có vẻ nhỏ nhắn. Chà, cao nhân nào đến đây thế này?
Nó còn đang mải ngắm xe thì nghe tiếng bước chân, xen lẫn là tiếng ồn ào.
Thế là nó đưa người vào nhà, nó đặt dép ngay ngắn, rồi bước chân lên thềm.
Ánh nắng mặt trời tỏa lên người đứng trước nó, tấm lưng đó là của một cô gái, không là của một mỹ nhân. Khẽ quay đầu lại, gương mặt cô gái sáng bừng lên, long lanh rạng rỡ. Nó ngẩn người, đứng chôn chân chết lặng, trong đầu nó loạn xạ, mỹ miều là nói về Trang… còn nói về người đang đứng trước mắt nó… là giai nhân hiếm thấy. Vẻ ngoài cao ráo, chiều cao ngang với nó, thân hình đẫy đà lẫn bờ mông chín mọng căng tròn kia khiến nó sững người. Và gương mặt toát lên vẻ kiêu sa, sắc sảo.
Nó đứng trân trân ra đó. Rồi lúng túng nó gật nhẹ đầu.
Cô gái ấy khẽ mỉm cười, nụ cười làm trái tim nó như tan chảy. Cô đứng trước bàn thờ, thắp nhang, tay vái ba vái, chân nhón lên, từng ngón tay trắng muốt cắm nhang vào lư. Tỏa khói nghi ngút.
Ông bà nó có mặt, cái Hiền vợ nó đột ngột thốt lên, giọng mừng tơn vui sướng:
“Chị Vân, chị về lúc nào không báo em hay?”
“Chị cũng vừa mới về, chị mới từ nhà má chị lên… Về là chị nghĩ đến hai đứa… không biết hai đứa thế nào…”
Giọng chị trong trẻo, ngọt lịm.
Rồi chị Vân ngó quanh… mắt chị dừng lại, chị trông thấy Trang. Môi khẽ ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Đoạn, chị quay sang Hiền, tay sờ sờ bụng.
“Em mấy tháng rồi?”
“Dạ… cũng hơn 6 tháng rồi chị… Anh Kiên chồng em đấy chị…”
Tay Hiền chỉ vào nó. Vân khẽ ngước sang nhìn nó, ánh mắt chị dò xét một lượt. Rồi chị cười mỉm. Quay đi tiếp tục nói chuyện với Hiền.
Trang đã tới, mặt chị vui lắm. Chị xếp dép lại thẳng thớm rồi chân bước lên bậc thềm.
Vân tiến tới ôm chầm lấy Trang, giọng có phần nức nở.
“Ôi em gái chị đã lâu chưa gặp… Em lớn phổng phao thế này… Em xinh đẹp quá.”
Trang ngượng nghịu, bởi ở đây Vân mới là người đẹp nhất trong cả ba. Đó là câu nói xã giao. Mà qua lời chị Vân lại trở nên khiêm nhường hơn hết cả.
Vân là chị họ, lớn hơn Trang hai ba tuổi. Nó không hỏi rõ.
Quả là phụ nữ càng có tuổi càng trở nên mê đắm. Chị Vân đang trong độ tuổi chín muồi nhất của đời mình.
Cả ba người say sưa hàn huyên tâm sự.
Rồi chị Trang khẽ nắm tay chị Vân, mời sang nhà mình, tức nhà anh Quý.
“Dạ… thưa ông bà con xin phép… Hiền chị đi sang bển nhé…”
“Dạ… ạ…”
Ôi, cả cử chỉ hành động của chị Vân toát lên vẻ nho nhã kiều diễm làm sao. Ai lấy chị làm vợ chắc phải phúc mười đời ông bà tổ tiên.
Hai người con gái đi khỏi rồi mà tim nó vẫn còn lưu luyến. Không chần chừ, nó khẽ ra trước hiên nhà ngó bộ sang.
Ở bên đây, nó thấy Trang cười nói vui vẻ với chị Vân lắm. Xong rồi Trang bê một xấp hình cưới vợ chồng ra, Vân ngồi trên ghế, chân bắt chéo, phô cặp đùi trắng muốt như pha lê. Nhìn từ xa mà lòng nó xuýt xoa mãi thôi.
Trời đã hửng nắng… Giờ đã tới buổi ban trưa.
Cơm nước xong xuôi rồi nó lau dọn nhà cửa, xong rồi vắt võng nằm đung đưa. Nhưng rồi nó chợt nổi hứng, nó liền đưa chân lên rảo bước sang nhà anh Quý.
Đến sân trong, nó lia mắt nhìn một lượt, ngoài hè bàn ghế vắng vẻ.
Chân nó bước nhanh hơn, nó lia mắt nhìn trong nhà.
Yên ắng quá, bên trong tối om không thấy bóng người. Thế là nó đi tiếp.
Sau nhà anh Quý, có một gian nhà chòi bằng gỗ, để đồ đạc, làm mắm cá. Nó thấy bóng ai lúi húi, ra là Trang đang lấy mấy chai mắm. Rồi tiện tay rửa đồ.
Nó nhìn Trang nhoẻn miệng cười.
Trang liếc nhìn nó, rồi mặt cúi xuống, tiếp tục công việc.
“Em không ngủ trưa sao?”
“Em không buồn ngủ”.
“Thế à…”
Rồi nó như tiến xát lại gần Trang. Trang liếc mắt nhìn nó.
“Không được đâu, phải chờ anh Quý về, nhỡ tuần sau, rồi tuần sau nữa chị có, rồi má chị về tính ngày thì chị biết nói sao?”
Nó ngớ người, hóa ra Trang đang lo chuyện đó.
Nó cười bào chữa.
“Chị chớ lo, sớm hay muộn một hay hai ba ngày không ai để ý đâu chị…”
“Nhưng… Nhưng em ngày nào cũng đòi thì chết chị…”
Trang đỏ gấc, má nàng phụng phịu.
“Ít nhất thì hai ba hôm nữa, anh Quý gần về rồi thì chị sẽ giao phối với em”.
Chị nói, giọng lí nhí.
Nó nghe rồi cũng bùi tai, nghe có vẻ hợp lý. Nhưng nó qua đây chẳng lẽ lại về tay không?
Thế rồi nó mới ôm Trang, mùi của Trang thơm quá.
Trang mới lo lỡ có ai nhìn thấy thì sao, kỳ lạ thay, quanh đây vắng vẻ lại sợ có người, thế là nó nắm tay chị, rồi dừng lại sau vách nhà gỗ, xung quanh là cây cối um tùm…
Nó đưa môi hôn chị một cách ngấu nghiến, tay nó khẽ len sâu vào trong người chị, sờ đến bầu ngực, đã trúng mục tiêu, tay nó bóp chặt lấy vú chị, rồi khẽ mân mê. Hai người cứ thế nấu cháo lưỡi, nhả môi ra rồi lại mút lấy. Quả là mê đắm.
Môi của Trang bóng bẩy, dính đầy nước bọt của nó.
Thỏa mãn, nó rời Trang ra.
“Em về nha chị…”
“Ừ”.
Cả hai lại làm như chưa có gì xảy ra.
Nó đi bộ gần tới hè thì chợt thấy chị Vân đi tới.
Thân hình tuyệt mỹ phô diễn trước mặt nó. Dáng đi uyển chuyển, bờ mông lắc lư khiến nó không thôi chợp mắt.
Bình tĩnh, nó đã có cái Hiền và Trang, hai chị em cũng đủ làm nó mãn nguyện rồi mà. Sao lòng nó lại đấu tranh dữ dội thế này?
Giọng nói trong trẻo cất lên, khiến nó nhũn người.
“Cái Trang đâu rồi hả Kiên?”
“Dạ… ạ… ạ… Trang đang… đang ở sau nhà đó chị”.
Giọng nó lắp bắp thấy rõ.
Vân khẽ gật đầu, rồi liếc mắt nhìn nó. Chị bước qua nó, một mùi hương quyến rũ ập tới, não nó trở nên tê dại, lóng ngóng, nó cúi đầu xuống mới nhận ra đũng quần đã nhô lên một cục.
Mắc cỡ nó đi mà người cứ cúi cúi.
Tối đó là bữa tiệc của gia đình, ba má chị em Trang Hiền đều có mặt, nhà ông nội trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Chị Vân chỉ ăn nhỏ nhẹ vài món rồi xin thôi. Cử chỉ của chị như người tầng lớp thượng lưu. Có vẻ như chị đi ăn nhà hàng 5 sao cứ như cơm bữa.
Khuya đó, Chị Vân ngủ cùng với Trang.
Nó nằm buồn thiu một góc phòng, cả người nó thu lại.
Quả đúng là khổ sở mà. Tự nhiên nó lại mong anh Quý về nhà sớm sớm.
Trời vừa hửng sớm là nó lại mở cổng ra ngoài. Như mọi khi, nó tìm đến địa điểm ưa thích, một cây cầu gỗ bắt ra sông, có ghế ngồi, lại cả mái che, cây phượng khẽ đung đưa xào xạc, gió từ đáy sông thổi lên mát rượi.
Nó vừa ngồi xuống, thì bên kia vệ đường đã thấy một hình hài tuyệt đẹp, bộ đồ thể dục adidas bó sát phô lên từng đường cong cơ thể. Toát lên vẻ thoát tục.
Nó dụi mắt, rồi ngớ người vài giây. Hình bóng đó tiến lại gần nó.
Giọng thốt lên trong vắt.
“Em cũng tập thể dục à Kiên?”
Sau vài giây đứng hình nó mới hoàn hồn.
“Dạ sáng nào em cũng đi bộ… Tập thể dục tốt mà chị… Hờ hờ hờ…”
Nó cười, một nụ cười khả ố ngây ngất lòng người.
Vân khẽ chau mày, rồi chị ngồi xuống, cả người chị thấm đẫm mồ hôi, mùi hương tỏa ra, lan đến mũi nó, rồi dâng trào lên đầu não, mùi hương của Vân nồng và thơm, kích thích não nó tột bực. Nó bắt đầu thấy cơ thể nóng ran.
“Em bị cảm à? Người em nóng thế, mặt đỏ rồi kìa!”
Vân có vẻ tinh mắt.
“Dạ không có… tại em mới vừa chạy bộ xong. Người vẫn còn mệt”.
Vân gật đầu miễn cưỡng. Rồi chị tay lấy khăn trắng lau chiếc cổ cao ráo trắng mịn, tay chị đưa lên cổ rồi lên trán của mình. Tự nhiên chị nhìn nó.
“Em đổ mồ hôi kìa, đây em lấy khăn của chị”.
“Dạ…”
Nó nhận lấy khăn từ tay chị, rồi làm bộ đưa lên trán, mũi nó ngửi mùi mồ hôi của Vân, hương thơm kích thích não bộ nó, nó cảm thấy vùng kín của mình nóng hổi. Thế là nó khẽ nhẹ nhàng đặt khăn xuống đùi mình, che đi phần nhô lên đũng quần của nó.
Nó liếc thấy Vân đang săm soi cơ thể nó.
Tự dưng nó cảm thấy mắc cỡ.
Rồi thì giọng trong trẻo lại cất lên.
‘Em còn nhớ chị không? Chắc là quên mất rồiiiii… Ngày xưa lúc chị còn học lớp 12 ấy… em vẫn còn nhỏ, chắc là khoảng lớp 6 hay lớp 7 gì đấy…
Vậy là lớn rồi…
Đó là lúc ban trưa, chị đang đạp xe tới trường dự lễ thì đột ngột xe trật bánh, dây xích rớt ra…
Lúc đó chị đang mặc áo dài trắng, làm sao sửa được… May sao có thằng nhóc từ thành phố về chơi…
Nó cúi xuống sửa xe giùm chị… Chị còn nhớ rõ…
Nó cứ nói: “Không sao đâu chị không bị trễ học đâu”.
“Chị đừng lo…”
Nó cứ lúi húi, tay nó dính bẩn đen hết ngón tay… thế mà nó vẫn cười tươi rói…
Rồi thì xe sửa xong, nó còn cẩn thận đạp vài vòng nữa… ‘
Kể đến đây, nó mới sực nhớ ra, ngày xưa nó từng giúp một chị xinh đẹp, nắng chiếu khắp gương mặt chị làm nó không nhớ chính xác được. Chỉ còn lại hình dáng mù mờ. Ấy thế mà sửa xe xong nó lại không ăn được bữa xế vì nhớt dính tay, phải chùi rửa mãi mới hết, nó đói cả buổi.
Thế là mắt nó xoe lại. Rồi mở to ra. Ánh lên vẻ rạng rỡ.
“À… à… em nhớ ra rồi! Cái chị cao đẹp gái ấy… Báo hại em bỏ bữa xế.”
Nó nói toạc ra, mặt phụng phịu đáng yêu.
“Em nhớ rồi à, vậy mà chị cứ sợ mình lầm người đấy… chị thấy em cứ nhìn chị mà run run”.
Vân nói to. Chị cười lớn. Khoe hàm răng trắng ngọc ngà.
Tự nhiên nó không còn ngại ngùng nữa. Rồi cả hai ngồi nói chuyện cứ như thể người thân ruột thịt.
Vân ở Sài Gòn là chủ tiệm Spa, uốn tóc, khách khứa toàn khách sộp và mấy bà sồn sồn. Và chị vẫn chưa có chồng con. Chị ở một mình.
Thảo nào mà dáng vóc của chị lại tuyệt mỹ đến vậy.
Gọi là cực phẩm. Quả là con gái miền tây.
Nắng sớm khẽ rọi vào, ánh lên gương mặt Vân, hệt như ngày nhỏ nó thấy. Cái chị xinh đẹp cao ráo.
Hai người cùng tản bộ về nhà.
Nó về nhà mình, còn Vân ở nhà Trang.
Ăn sáng xong xuôi.
Ông bà nó ngồi uống nước, Hiền nằm trên ghế nghiêng. Tay xoa xoa bụng.
Vân và Trang qua chào hỏi mọi người, xong xuôi rồi thì chị đứng dậy. Bảo xuống đây rồi sẽ đi chơi một số nơi. Chị đi cùng Trang. Hai chị em với nhau.
Ông nội nó liếc mắt, chợt ông thấy không yên tâm, ông sợ lỡ đứa nào làm bậy hai đứa, thân gái không thể ở một mình. Lỡ có thằng dâm tặc nào hiếp thì khổ lắm. Thế rồi ông mới kêu Kiên.
“Con đi cùng hai chị em nó đi con! Đường xa hay ngắn gì cũng vậy… có đàn ông con trai theo thì ông mới yên lòng. Hơn nữa lại còn là anh chị em ruột trong nhà. Còn gì quý hóa bằng!”
Nó đưa mắt nhìn hai người họ, Trang khẽ gật đầu, Vân liếc mắt nhìn rồi cũng không phản đối. Trái lại còn cười tươi vui vẻ.
Thế là nó lục tục chạy vô nhà xếp vali áo quần đi theo.
Chuyến đi này kéo dài 2 ngày 1 đêm.
Và bên cạnh nó là hai mỹ nhân.
Và nó là em của hai người.
Một đứa em trai đáng kính.
Chất đồ vô chiếc xe màu đỏ xong. Nó mới ngoái lại, tạm biệt cái Hiền và ông bà. Trang với Vân cũng thế, rồi cả ba lên xe.
Nó ngồi ghế dưới.
Xe nổ máy xình xịch.
Khởi hành lúc 8h sáng.
Xe chạy bon bon trên đường, chị Vân cầm tay lái.
“Nè hai đứa biết ở tỉnh này có chỗ nào đẹp không?”
Thấy cả hai lúng túng nên Vân hỏi rồi thôi.
“Thế để chị bật google map lên tìm vậy”.
Ngồi tra một hồi thì đã tìm được địa điểm.
Là một khu resort mới mở, có nhà hàng, hồ bơi lẫn khu sinh thái. Tên tiếng âu gì đó.
Chị Vân khẽ gật đầu. Rồi chị nắm chặt tay lái hướng đến địa điểm như bản đồ đã chỉ.
Dọc đường đi chợt thấy khát, Vân dừng xe rồi bảo Kiên mua ít nước.
Trang và Vân chọn sữa chua.
Cả hai cùng uống rồi khen ngon.
Nó ngồi sau nhìn lén, khóe môi của Vân và Trang ai cũng sánh đặc màu trắng, rồi lại liếm môi nuốt lấy.
Vẻ tự nhiên hết sức. Trong lòng nó lại nghĩ bậy bạ. Ôi, thiện tai… thiện… tai…
Chợt xe băng qua cánh đồng đầy hoa hướng dương. Cảnh phóng xa tầm mắt.
Vân dừng xe lại đột ngột.
Rồi chị quay người nhìn nó:
“Xuống xe mình chụp vài bức hình rồi đi tiếp”.
Nhìn mặt hai người chị hớn hở nó cũng không nỡ chối từ. Nó theo sát gót hai người.
Chị Vân chụp nhiều bức lắm, bức nào cũng đẹp cả.
Rồi chị gửi qua điện thoại nó. À cũng cho nó số phone luôn.
Xong rồi chị mới kéo cả ba lại.
Giọng chị trong trẻo:
“Trang với Kiên đứng sát vô người chị nào, để chị chụp cho một tấm”.
*Tách*
Vân nhìn hình chụp, rồi khẻ gật gù. Môi cười mỉm.
Rồi chị giơ hình chụp cho cả ba xem. Ai cũng đều đẹp cả. Cả ba đứng giữa rừng hoa mỉm cười tươi tắn.
Thế rồi chị Vân đề nghị chụp riêng từng người.
Rồi chụp đôi.
Nó đứng sát bên Trang, cả hai tỏ vẻ ngượng ngùng.
Chị Vân rất tinh ý, chị nói lớn:
“Hai đứa sao thế? Trang đứng sát Kiên đi nào, Đúng rồi… đúng rồi…”
Một hình chụp rất đẹp.
Đến lượt chị Vân. Chị nhăn mặt, má phúng phính đáng yêu hết sức:
“Trang này, Kiên với hai chị em mình cũng như em út trong nhà thôi mà! Có gì đâu phải ngại… Làm cứ như Kiên ăn thịt em không bằng… Nó không dám đâu, Kiên mà đụng vô em là chị cho nó biết tay… Còn Hiền sẽ cho nó nhừ đòn.”
Chị làm bộ đe dọa nó, khiến nó nhũn người sung sướng.
Rồi chị ôm tay của nó, làm bộ như người yêu vậy. Nó trợn mắt nhìn, chị cũng lườm mắt nó.
“Sao nào?? Kiên dám ăn thịt chị không? Thịt chị ngon lắm!”
Vân nói giọng đầy thách thức. Nó mới bĩu môi rồi thôi.
Trang giơ đt lên chụp hai người.
Xong xuôi, nó và Vân lại xem, hình ảnh cả hai đẹp lắm.
Vậy là xong xuôi, chụp ba chụp đôi hay đơn cũng đều đủ có.
Vân tươi cười sung sướng rồi hối hai đứa lên xe kẻo trễ giờ trưa.
Hóa ra Vân khi gần gũi lại có nét trẻ con đến thế.
Là kiểu người ngoài lạnh trong nóng trong truyền thuyết.
Xe chạy dọc theo đường, thoáng chốc trời đã gần lên đỉnh. May sao hình dáng khu resort đã hiện lên trước mắt.
Vậy là đã tới nơi.