Phần 39
Dẫu đã cẩn thận ấn lưng chị vào vách cho vững, tay chị lại bấu vô ngạch cửa giữ, còn một giò thì đặt lên vai tôi thành điểm tựa, vậy mà chi vẫn run run từng chặp như người sốt rét. Nói nào ngay cũng tại tôi, ai đời quần chị xòn xòn, tay nào bóp vú thì bóp, mặt nào rúc vô giữa háng chị thì lắc như đầu lân, lông chị xoắn lại cà nhồn nhột, làm gì chị chẳng khều khào như mắc đái.
Tôi giụi mặt xủi liên miên, làm môi lỗ của chị chần vần ríu rít, chị lắng nhắng chỉ chực muốn đổ kềnh ra tại chỗ. Tôi đụng cái chỗ hết sức nhạy cảm thì vừa liếm, vừa tợp vừa ủi lạch xạch, khiến chị từ một thân chuối đứng hiên ngang, lần lần tựa như bị nhát dao bén tiện gục xuống. Tôi hoảng hồn phải vội đỡ lấy mông chị để chị ngả từ từ khỏi kêu thành tiếng. Kẹt cái, chị ngả uỵch xuống mà cái giò còn kẹt trên vai nên chị lấy thế gồng lên làm chị chới với, coi tức cười quá ể.
Cũng tại chị vốn thực chất chân quê, còn tôi đầu có sạn nên áp dụng mọi kỹ thuật phố thị làm chị hết còn ý chí chống cự. Lại thêm từ ngày tôi bày đặt bú nút lồn chị cũng làm chị đã, nên chị hết õng ẹo chê bai hay cản ngăn tôi. Thấy chị xiểng niểng, tôi nào chịu tha, cứ đeo cứng vô mằn vò bóp hai cái vú và miệng lưỡi chà chà lên cái húm. Chị lảo đảo, thở dồn thở dập và bíu chặt cánh tay tôi năn nỉ: Nứng dữ tợn rùi, chơi đại đi, dây dưa, cô vô chết tía cả nút.
Tôi vẫn ham nên gồng tay bưng chị lên mà cù cưa cú cứa một hồi thiếm xực. Chị lào khào đạp nhàu nhàu rồi hết hơi xuội lơ. Tôi âu yếm lê la liếm cái lỗ ặc nước cho chị dịu xuống cơn cuồng. Rồi tôi mới kéo tay chị cùng đứng dậy. Tôi bê sau mông chị để chị đánh đu sấp trước ngực tôi, hai tay chị tự động vòng ra sau cổ như người ôm cột leo dừa. Tôi gác phía đít chị vô tường nhà cầu và hấp tấp đút thằng em đang chiến đấu của tôi vô nhập địa.
Chị nín thở dõi theo. Chừng nghe cây láp chun ót ót vô ổ máy thì chị xốc lên một cái thở phào nhỏn nhoẻn: Dữ hun, tới giờ mới chịu cho người ta hưởng chút xái. Tôi phát bật cười nhưng còn lo gỡ chiến lợi phẩm nên bồng chị mà dộng uỳnh uỳnh luôn chục cái. Chị nhún nhún trên vai tôi lắc lư, miệng há ra và mắt sáng ngời. Tôi xiết hai mông, lòn ngón tay vô kẽ đít mà nắc, đồng thời chọt chọt cái khoản nhăn rúm để chị thêm cảm giác.
Y như rằng, chị hí ha hí hửng đeo cứng lấy tôi hất đà thúc tới cành cành. Thằng nhỏ ướt mẹp đâm ọc ọc nghe kêu bép bép mà nhợn. Tôi hăng tiết vit nên hơi đè ngửa chị ra mà nắc phăm phăm. Chị phải chộp lấy cánh tay tôi la choe chóe: Kê lưng em vô tường để rớt. Tôi nhìn cặp vú chị ngửa thênh thang và nhảy đùng đùng nên cũng hối: Cố giữ cánh tay để anh vừa bóp vú vừa nắc cho em đã.
Chị ngoan ngoãn như đứa trẻ, tận tụy giúp tôi hoàn tất việc đánh chiếm mục tiêu. Tôi trườn người giữ chặt hai gò nỗng và dện bom ầm ầm vào lô cốt trú ẩn của địch. Thằng nào vừa ló đầu ra, tôi cho một băng, giãy tê tê. Chị cũng hăng nên thúc như cho nước: Dùng lưỡi lê đâm cạn láng cho em, đù choa nó, làm em bứt rứt khó chịu. Tôi tóe mờ mắt mà xem chừng phòng tuyến địch chống cự kịch liệt.
Tôi ra lệnh thúc kèn tiến quân. Nghe ta ta, tu tu và ngựa chiêng trống gì khua loảng xoảng. Khói mù trời, bụi bay ào ạt, hào hố, kẽm gai bị lật tung lên hết, chị ong ỏng kêu: Kìa thằng địch len lén chạy trốn, tôi nà theo thưởng cho một băng, nó lảo đảo rồi nằm ẹp một chỗ.
Chị khen nhong nhỏng: Giỏi đa, vậy mới là chiến tướng. Tôi ôm khẩu ba dô ka nặng tổ chảng mà cũng cố chỏi vẽ chị: Bà để ý coi còn thằng nào lấp ló chỉ tui. Để tui lo lục soát hầm chỉ huy, sơ xảy nó dện cho một băng chết lảng xẹc. Chị bĩu môi nhạo: Ông đi tới đâu thì diệt tan tành tới đó, lo gì mấy thằng con nít loắt choắt rình mò. Tôi vội xoa xoa hai gò nỗng, xốc lại chị và thưởng luôn một tràng đạn bắn vu vơ.
Chị nhoài người ra rú eng éc: Trúng mẹ hồng điểm rùi. Và chị hích lên lia chia làm nòng súng tôi quẹo bên này queoj bên kia, coi cũng sướng. Chị càng thở dốc thì càng hăng, đến đỗi tôi tạm ngưng tiếng súng thì chị đã hối: Ủa, sao đang bắn lại ngưng đi, bộ súng trục trặc hả. Tôi lẳng lặng thọc đầu súng vô hầm chiến đấu, nhủi nhủi tầm soát địch, chị cười ngay được: Làm em hết hồn, tưởng súng bị hóc. Rồi chị khen: Anh ráng đi, diệt xong đich em thăng cấp cho.
Chưa chi chị đã hun tôi rẹt rẹt làm tôi nổi máu dê đè xấn xổ chị mà băm hàng mấy chút nhát liên tiếp. Tôi nghe chị phun è è: Gì đó, tôi hỏi dồn. Chị nói diễu: Anh bắn bể mẹ nó nắp nhạo của em rùi, giờ mỡ dầu gì xì lung tung nhớt nhợt. Chúng tôi đánh đồn địch cũng lâu, đến khi coi mòi hổng còn gì nữa thì tôi hè cùng với chị tảo thanh lần chót và dứt trận. Chị nhũn nhặn đồng ý. Tôi vác chị lên đẩy vô vách và hích chị nhảy loăng quăng. Súng tôi nổ dòn dã, đạn hết dây này đến dây khác, hầm trú ẩn bị xới tung hê. Chị kêu te te: Sướng chi mà sướng lạ, con bà nó, nứng mà được đục như vầy cũng hả.
Một lát thì chính tôi cũng hết đạn. Súng còn nổ lép bép, song hết giòn giã. Chị cũng thở ra, mồ hôi tươm đầy người. Tôi mệt nhoài nhìn chị, chị xẹp lép nhìn tôi. Cả hai cùng đồng cười lên rinh rích… Tôi nhẹ nhàng đặt hai chưn chị xuống nên nhà cầu, chị còn run run không vững. Tôi rã rời cả người nên loạng quạng làm chẳng đâu trúng đâu. Vậy là hai đứa lo vọt cho mau.