Phần 49
Mỗi lần tôi nhớm cầm hai cổ chân chị là y như sắp có cơn giông ùn ùn kéo tới. Trước còn lăn tăn nhè nhẹ, sau thì chị rung hết cả người. Tôi càu nhàu: Bà làm như mới lần đầu tui rớ tới bà mà hồi hồi hộp hộp, lãng xẹc.
Chị cố ỏn ẻn đáp lời tôi: Ờ, tui cũng hổng hiểu tại sao nữa. Tui thấy như bị nổi gai, nổi góc hít trun, rồi cái lạnh ở đâu nó xâm nhập, làm tui run đùng đùng. Tôi trấn an chị: Tại bà tâm lý nên sợ sệt, chớ tui có ăn hiếp, mần ẩu gì bà đâu. Trái lại, tui còn ban bố đến bà sự sướng khoái tột độ, bà hổng thấy dzị sao.
Chị mau mắn nói hớt: Có chớ, ông mần tui sướng tận mạng, nhưng mà trước khi nó sướng, nó lần xần ám ảnh tui, làm tui ngấc ngư lun. Rồi chị nói huyên thuyên: Ngó bộ tịch ông ngắm nghía, chép miệng, e hèm, liếm môi, liếm mép, tui nói thiệt ruột mề gì của tui xáo trộn leng beng. Ngó ông vừa gian, vừa manh, vừa điếm đàng, vừa ẩu xị.
Tôi có hơi tự ái, lơi hai cườm tay ra, định liệng giò chị xuống. Chị vội vàng cản: Ông hỏi thì tui thành thức nói thứ gì tui suy nghĩ, sao ông giận, định rút lui. Tôi lầu bầu bâng quơ: Mịa, đem tới cho bà cái nứng tê mê mà còn ì xèo chê trách.
Chị phải gồng cứng hai cổ chưn để nén cái dáng run và nói mớm: Thì đó, tui dằn lòng xuống rùi, ông mần đại đến đi, chớ ông lần khân chừng nào, tui sốt ruột chừng đó. Tôi có mòi cảm động nên cũng con trây trây cắt nghĩa: Tui hỏi bà giữa cái ăn tạp nhạp và lối thưởng thức dần dai, thứ nào khiến bà nhai thấy ngon cơm, đượm con tỳ, con vị hơn.
Chị léo nhéo đưa hơi lên: Ông nói mà hổng phải thì còn ai trúng trật nữa. Nhưng mà giả chi ông lụi đại một cái làm ni, rồi sau đó ông hầm hè, cạp táp hay vần cho nó nát be nát bét, tui cũng sẵn có trớn, hổng còn nao nức. Chớ đằng này ông lật qua lật lại, xăm xoi như xem cựa gà, nhìn khám phao câu người, biểu mụ nội tui nằm im, sao làm được.
Tôi thấu lý đó chớ, nhưng ương ngạnh nói vớt: Mỗi người có một cách ăn, cha ăn nhồm nhoàm, lùa đầy họng hổng kịp nuốt, còn tui chọn thứ ăn phong cảnh, phải ngắm, rùi gắp từng miếng, từng miếng, để vô miệng, bặp bặp, nhần nhần, cho tuyến nước bọt thấm dần vô món, mới thấy cái hay ho chớ.
Chị nghe ớn ớn nên nhắm tịt mắt lại. Hai mu nhíp nhíp thấy dễ nư, mớ lông rung rinh, rung rinh. Hai trái dzú ở tận phía trên cũng hòa nhịp theo, khảy khảy làm tôi càng nực. Tôi phê bình: Nọ, bà nói tỉnh queo, mà tui mới tả chưn, tả cẳng chút xíu, mọi thứ của bà đã đưa cao tay hưởng ứng.
Tôi vả cái béc vô chỗ húm rồi xoa xoa, miệng nói nhăng nói cuội: Đồ mặt dày, mới nói sơ sơ đã chép miệng đòi ăn. Chị la “ái” nho nhỏ, nhưng lại bệnh chưn ra trưng bày cái mớ gò u xà nần xà nển.
Nhân đó, tôi giang rộng hai giò thành chữ V và lia lịa hun thưởng rì rào vô cái mớ lép nhép đang châu hẩu mở mắt thao láo nhìn tôi như thách đố. Chị vặn tréo người, đu đưa phần hông, hai mông lùm lùm, cờ lau, lông lá bay phấp phới. Tôi trịn mũi vào vừa thơm vừa hít, chị tê oặt người, lồng lộn tưng tưng.
Tôi cố banh giò chị ra và lùng bùng đá lưỡi, trịn mội, bặp miệng, làm chị chỏng lỏn nhún người tứ tung. Tôi trút mặt vào nguyên con mà đợp một bên mu, giữ chặt lại và lách nghiêng người mút nghe chút chút.
Chị quíu lại, kêu í a. Tôi rúc một hồi thì chị bật ra hát ví von mới nể: Tình bằng có cái giếng khô, khen ai khéo ngậm nên giờ (là giờ) ướt mem. Tôi đang bận túi bụi mà cũng phải xì cười, nên mớ thịt lục bục trong miệng, nghe phịt phịt, hoạt kê, tiếu lâm ứ nhựa.
Tôi xoắn chị một mớ nữa thì chị ngưng hát, căng hai tay ra nắm lấy tóc tôi giện bưng bưng. Tôi ngại e chị hăng quá, lỡ nó sứt mẻ thì nguy, uổng đời bà chị, mà tôi cũng chới với vì cái húm có vết thương.
Đâu dè chị mo phú hết. Chị gào như điên như dại: Con mẹ nó, Tết giờ chưa được bú, giờ ông cắn, nhay, nhằn, miết, móc, làm tui muốn chết đứng. Thay vì nhẹ nhẹ cánh tay, chị lại giã mạnh, mau, khiến tôi càng tối tăm mày mặt, hổng thấy đường thấy ngõ.
Tôi còn đang loay hoay thì chị lấn sân hét: Tui bắt đầu nực rồi, hết mẹ nó cái run, ông cạp tới, cạp tới cho tui, chết đâu tui chịu, lỡ có rách toạc, tui cũng hổng đền ông đâu mà lo.
Các bà đúng là quỉ cái. Sướng nứng lên thì bất kể ra sao. Tôi nghĩ trong đầu định dọa bà chị một phen, nhưng xem ra hổng ăn thua vì bả đang muốn tôi tạp thì còn e gì bể, mẻ, sứt, rách, bây giờ dẫu có lão đứng đây, chị cũng bất cần nữa là.
Thế nên, tôi nương bành hai giò chị ra và xục hết miệng vào khoắng, vùa cái hũ mắm bà giáo Thảo làm chị sướng mê, sướng mẩn. Chị hết còn biết sợ, kêu oang oang như ở nhà riêng: Con mẹ nó, cồn cào, đòi hỏi bao nhiêu ngày, anh giần chết mẹ nó cho tui.
Tôi chưa phản ứng thì chị đã thay tông khen rối rít: Úi, sướng, nứng, nọ, ông cạp thấu vô cho tui, đừng sợ, nó hổng cắn lại ông đâu, ông bẻ lọi nó cho tui, lộn trong ra ngoài, để nó đừng hành tui bậy bạ. Chừng nào tui đã đời, ông leo lên đâm tanh bành té bẹ nó cho tui, chết ai tui thường.
Chị nói năng lọng ngọng, chẳng ra đầu ra cuối, chẳng có dưới có trên, làm tôi cũng rối ren ngậu xị. Tôi uốn cong bản lưỡi, len vô sâu tới hết ngõ rồi búng tắc tắc rất mau. Chị uốn cong người, lật đi lật lại, và mông, khe, gò, nỗng gì cũng dính chùm, đính đụng với nhau, chẳng cái chi ra cái chi nữa. Tôi húp rẹt rẹt, mọi cái ứ đọng rền rền từ hồi nào đều bị bóc rớt ra, quyện trào bít đường bít ngõ, làm miệng tôi loi ngoi trong bãi lụt.
Chị kêu hổng dứt: Sao mà nó nứng từng từng, dẳng dai, té đái. Nhưng chị tuyệt không hề van lơn biểu tôi ngưng. Thấy vẻ háo hức, ăn thua cạn láng của chị, tôi cũng hăng nên phục vụ chị cho nhào đời, khỏi xeo nẹo.
Vả chăng, mấy ngày Tết tôi cũng đã có vốn, giờ sương sương gây sóng gió để chị mê điên, rồi có chơi thì chị mới nhớ. Lúc đó, chẳng cần săn đón hay mồi chào, chỉ dăm bữa chị cũng tự động đem lồn tới để tui gãi ngứa cho.
Tôi nhìn đôi vú và cái húm của chị, kèm thêm cái lưng tôm cong cong, chém chết chị hổng phải là bà chị mê giái thì tôi bé ngay lại. Phần nào tôi có hơi tiếc cho chị, cảnh đời éo le vớ phải tay chồng xà lơ xà bát, chớ gặp tay tôi, ngày đêm tôi úm, thiếu điều chị hổng đi nhà bảo sanh hằng năm thì tôi dở ẹc.
Tôi bú, nút, liếm, cắn và nhầy chị tơi bời, càng được lòng tôi thì chị càng kêu tới nơi. Mấy lần nhìn thoáng cặp vú chị lăn lộn, tôi cũng muốn ăn có cho chúng bớt phản kháng mà hổng sao buông tay ở cổ chưn chị ra được. Đành ăn non một món, rồi sẽ liệu sau.