Phần 51
Nếu có lần nào, bỗng dưng bạn thấy “nửa của bạn” kè rè đến gần, dáng ngoan ngoãn, dễ thương, thì bạn cứ tin chắc đi bạn đang sắp sửa bị đưa vào mê hồn trận, để bị sai khiến bởi bà nhà.
Lúc đó, dẫu bạn có giả ngộ làm lơ hay tỉnh rụi thì bà chị cũng lôi bạn từ cõi u u mê mê để bắt bạn phải phục vụ cho bả. Hoặc là bả nói mát: Sao bữa ni anh hiền dzị. Hoặc bả bù lu bù loa: Hùi này coi bộ ông xà lơ tui. Và khi bạn chưa kịp nói năng chi thì bả đã sụt sùi kể lể: Tui biết mà, ông vùi ông dập tui, đến vú lệch, đít teo, nên ông chê tui quê mùa, hổng rớ tới.
Tôi đố bạn làm sao gỡ cho khỏi cái chỗ bí rị này. Cho nên, thôi thì bạn đành chịu thua, nhỏ nhẹ rị lôi bả vô vòng tay, năn nỉ ỉ ôi đã đời, bả mới chịu nín. Đó là cái chỗ yếu của bọn mình, trăm ông thì hết chín mươi chín ba phần tư đổ kềnh vì nước mắt đàn bà.
Thế nên, biết rùi, khổ lắm, người ơi! Ai biểu sanh ra chi liền ông còn buộc thêm một liền bà vô nữa cho chết chùm cả đám. Ví như bà chị Dalat đây cũng vậy. Tôi rè bả thì bả né, vậy mà bả rè tôi thì tôi chịu im te.
Lúc này, bả hiền khô, nhẫn nhục, tôi muốn mần gì bả cũng chịu nghe. Tôi lắp đít bả, bắn đùng đùng, bả nằm áp nghiêng một bên tai vô bao cà roòng chịu trận. Có lúc tôi hứng bạo, ôm xiểng đít bả lên, khiến bả hổng hai giò lia chia mà bả hổng hề than vãn.
Tôi ôm cứng nơi hai vú, bặm môi bặm miệng bắn trọng pháo như điên. Bà chị bung xung, vắt vẻo mà hòa đồng vào tôi, làm tôi thêm xính vính. Tôi bò nhoài ra đẩn, đẩy chúi nhủi bả ọp ẹp vô mớ bao, bả chỉ một hai hét thi với tôi: Sướng thiệt, đã thiệt.
Tôi giận xùi bọt mép, cưa đẽo ồm oàm mà bả vẫn dẻo queo. Tôi nạt quạu đeo: Làm cái đéo gì mà rên ông ổng lên thế. Chả thiệt thì bộ giả được sao, đâu bà chỉ cái chỗ tui nắc giả coi nó thế nào chớ.
Bà chị thưa nho nhỏ: Ông sao câu mâu quá. Ông nắc tui sướng thì tui kêu, trúng trật có hề gì mà ông cũng xi nẹc. Tui có chê ông đéo cà lơ đâu, còn ông biểu tui phân biệt thiệt, giả thời mụ nội tui giờ cũng điếc. Ông cưa rầm rầm, tôi chỏng khu còn thấy trời trăng gì đâu mà nói cho đúng nghĩa.
Tôi xem chừng cũng xẹp nên vớt vát lời cuối: Đéo thì sướng thiệt, chớ giả thì đéo làm chi. Bà có lên cơn thì kêu sướng, đã, nứng, đủ rồi còn chêm cái tiếng thiệt vô nghe lãng nhách.
Chị có vẻ khuất phục nên càm ràm cho có chiện: Biết rùi, khổ lắm, nói mãi. Đéo đi, cho sướng con cu, cằn nhằn chi hổng biết. Tôi lại chạm tự ái: Bà làm như chỉ cu tui sướng, còn bộ lồn bà hổng nhúc nhích gì sao?
Chị quê cả dây, lệt bệt, lòng thòng nên nín khe, nhỉnh cao mông lên cho tôi giã, giập, giện, khìa bằng thích. Tôi đã nhoài hẳn người vớ tóm lấy hai vú chị bóp, mằn, vê, vặt mà cái khoái âm ỉ vẫn chưa nguôi.
Tôi nắc chị đã đời, chẳng qua vì đã rô đa bà chị Saigon toái loái thì mỡ nhớt đâu sản xuất kịp để đổ trào ra lênh láng cho bà chị Dalat thích. Cũng thêm, cái sự các bà được nắc, nếu chưa mút mát được cái chất lầy nhầy, dính dẻo thì vẫn cứ nhóng nhóng chờ trông.
Tôi biết vậy nên cố đâm phành phành mà thằng nhỏ cứ trơ ông cụ ra mới bực. Tôi lúng túng chưa biết đỡ gạc làm sao thì bà chị đánh tháo hộ: Hùi này tui dzí ông đá nhau dữ quá nên ông khó ọc ra.
Chưa chi bà chị lại tự ủi an: Vậy cũng tốt, ông chơi lâu cho đã, để hai ba bữa thiếu nắc tui, ông lại chộn rộn. Còn tui, cù cưa cú cứa như vầy cũng đỡ ngứa bao la, cái khúc mía của ông nóng hổi tuồn ra tuồn vô cũng làm tui thấy ấm áp.
Tôi khá khen thầm các bà, đi ăn vụng triền miên mà còn nhận ra điều này, điều nọ. Tôi giả tảng hỏi mắc bà: Nói vậy rùi tui chơi mà hổng ra nước bà cũng ưng sao. Bà chị giật thót người nói nhanh sợ mất: Ý, đâu có được. Ông chơi lâu thì hổng sao, chớ còn phải bắn nước ra tui mới tới chớ.
Và chị dỗ ngọt tôi như con nít: Nè, em đưa cao mông lên cho anh vừa nắc vừa nhìn lấy hứng. Anh đăm đăm ngó vô cái miệng trôn của em coi nó mút chặt cu anh, để anh tập trung mà thí cho em một mớ xà bông đem về cất làm vốn.
Chị nói rồi gác đại một giò lên cái bao cà roòng, làm tôi thấy bà chị lình phình như chó đái. Tôi vỗ chí chát vô mông và rị lôi chị dận thình thình lên phía sau đít. Bà chị quặt quẹo, nây nây, làm cả bộ phận sau chập chờn thấy ghét.
Mồ hôi mồ kê chị vã ra, cú nắc đầu năm đã đời hai đứa. Tôi đùa vui với chị: Năm nay cầm tinh con rồng, để tui tặng bà con rồng con lấy hên. Bà chị ngỏn ngoẻn: Ông có tặng con chuột hay con dê tui cũng chịu nữa là. Để lão già hết lơ tơ mơ là thiếu con này, con nọ.
Tôi giúi chị xọp xẹp trên đống bao, chị nhừ nhừ như củ khoai bị hấp quá lửa. Được cái, dẫu mệt nhá xèng mà chị vẫn hăm hở. Chị nói một câu nghe vô duyên: Ước gì bữa nào mấy cậu, mấy mợ cũng trốn ở nhà như bữa nay để hai đứa mình đụ nhau cho đã.
Tôi gạt phăng: Già mà còn ham, địt một phát mệt đừ người, còn mong ngày nào cũng xỏ lỗ để mau hui nhị tỳ hả. Chị cười lên rinh rich bãi buôi: Chơi mà chết thì ai chơi làm chi, anh nào cũng leo lẻo mà cứ chặp tối là lôi vợ kền kền đòi đi ngủ.
Tôi nói mờ ớ: Thì đi ngủ, chớ hổng lẽ thức suốt đêm. Bà chị cười rung tóe cả người: Ở đó mà ngủ, lôi vô để ti toe bốc hốt, xem này xem nọ, rùi khui luôn hộp phó mát ra quết te te.
Tôi cười hòa theo trớt quớt: Bà kinh nghiệm dữ. Chợt tôi quay qua hỏi mắc mỏ: Vậy chắc tối nào ổng cũng lôi bà vô xem nọ xem kia hả. Chị xìu mặt ngay: Ối trời, anh nhắc chi lão cà chớn đó thêm nản. Ổng mà xem, có lăn ra ngáy đưa đò, kéo cưa thì có.
Tôi vơ vào xuýt xoa: Tội dzị. Chị đã hăm hở được ngay: Lo gì, lão không đéo thì anh đéo. Đằng nào thì tui cũng chẳng ở không, lỗ này không người này đóng nọc thì người khác cũng chêm nơm. Chỉ sợ hổng có lỗ mới phiền đa.
Tôi bưng xổng chị lên, hối chị ôm lấy cột nhà và tôi xiết nắc uỳnh uỳnh, mau lẹ. Chị la toáng lên: Tới hả, sao khi không làm hung dzị. Tôi hét: Câm miệng, ông khẻ bể mỏ bi giờ. Và tôi cưa, tôi đập, tôi bê, tôi chém, đùng đùng, đoàng đoàng, rít róng liên miên. Chị đeo lấy cái cột nhà ấn cái bàn tọa ra hết cỡ cho tôi giã.
Một lúc thì tôi vỡ ào, không sao kềm giữ được. Chị đu lấy cây cột, chuồi ngoáy cặp mông và riết róng cái húm cho tôi ọc chết thôi. Tôi nhọc kinh khủng mà bà chị vẫn vắt tôi mới sợ.