Phần 3
Sau buổi tối gặp lại Giang, tôi đã chính thức hòa nhập vào cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ. Đúng là hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Mà thôi, sinh ra mỗi người đều có số mệnh cả mà. Từ hôm ấy tôi gặp Giang thường xuyên hơn. Chúng tôi càng thân nhau hơn hồi chỉ là quen qua mạng. Dần dần tôi mới biết Giang là tiểu thư đài các đang dành thời gian để học thạc sĩ ngành kinh tế.
Chả hiểu học hành thế nào mà toàn thấy cô nàng đi chơi không thôi. Chúng tôi dành thời gian ra quán cafe để chiến game hoặc đi ăn uống xem phim, tìm tòi những địa điểm mới hay là thú vị giữa sài gòn. Thời điểm ấy mà có tiktok như bây giờ chắc cũng đỡ khổ, có khi tụi tui đã trở thành Hot tiktoker foot review cũng nên =)).
Về phần tôi, lúc này đã quen với công việc, cũng không còn là thực tập sinh nữa mà đã bước vào giai đoạn ổn định công việc. Tôi làm việc tại 1 phòng khám tư về y học cổ truyền. Nơi này bệnh nhân cũng khá đông nên tôi được tiếp xúc học hỏi và nâng cao tay nghề cũng nhiều… Cảm thấy điều đó là rất đáng quý, và còn quý hơn khi mà nơi này có những người con gái đẹp. (Khoan đã nào anh bạn.
Các cụ nói rồi: “Con thầy – vợ bạn – gái cơ quan”.) Con thầy giáo tôi cũng là bạn học cùng tôi, thì lý gì mà tôi không thể, vợ bạn thì do bạn mời tôi some chứ đâu phải tôi có ý xấu đâu… cho nên là gái cơ quan cũng là đồng nghiệp giúp nhau tìm hiểu và chia sẻ tay nghề mà thôi… anh em thấy tôi nói có phải không!
Đùa vậy chứ, chỗ tôi làm có chị Yến. Chị hơn tôi 7 tuổi, đã có gia đình và đứa con gái nhỏ. Chị làm ở đây tuy không phải là lâu nhất, nhưng kinh nghiệm và tay nghề của chị cũng không phải vừa. Do mới về Sài Gòn sống nên tôi vẫn chưa có xe đi lại. Thi thoảng nhỏ Giang mà không qua lôi kéo tôi vào các cuộc vui của nó thì chị Yến sẽ cho tôi đi nhờ xe về ngang qua chỗ trọ, căn bản cũng vì may mắn 2 chị em ở cũng khá gần nhau. Giang thì nó khá là mạnh dạn, nên lần nào tới đón nó cũng đứng ngay trước cửa phòng khám đợi tôi mà không sợ ai dòm ngó.
Nhớ hồi đầu mọi người không biết còn chọc tôi là mới vô sao mà đã kiếm đâu được bạn gái xinh thế. Tôi phải giải thích gãy lưỡi biết bao lần mọi người mới ậm ừ nghe theo lời tôi giải thích. Hôm nay trời Sài Gòn nắng đẹp, nhưng đường Sài Gòn thì không đẹp mấy vào mấy khung giờ cao điểm. Dòng xe chen nhau khắp các ngả đường. Dòng người hối hả tất bật với nhịp điệu của cuộc sống nơi thành thị. Không khí có phần ngột ngạt làm con người ta thêm mệt mỏi mỗi khi ra đường hoặc đang trên đường trở về nhà sau ngày làm việc mệt mỏi.
Chiều nay, nhỏ Giang qua đón tôi. Chúng tôi hẹn nhau rằng đi ăn bột chiên. Tôi háo hức với cái món ăn được cho là đặc trưng của Sài Gòn mà mình chưa thử qua bao giờ này. Theo lời kể của Giang, chúng tôi di chuyển về quận 4 để thưởng thức món ăn đó. Đường đi tuy không xa nhưng do kẹt xe nên 2 đứa có phần hơi mệt. Tôi Ngoảnh đầu lại trò chuyện với nhỏ bạn giết thời gian khi đợi kẹt xe.
Tôi: “Êy Giang, tui nghe bà nói đang học thạc sĩ, mà sao tôi chả thấy bà học hành gì hết vậy?”
G: “Kệ tui cha, học có lúc chứ, học nhìu căng thẳng thì kiếm ông đi chơi nè được hông? Bộ tui học tui báo cáo ông chắc?”
Tôi: “Thì tôi lo bà đi với tôi miết rồi sau này thi trượt bằng lại đổ tại tôi, lúc đó tôi không gánh được đâu à.”
G: “Thế nếu tôi thi được ông tính sao?”
Tôi: “Bà ấy hả, có cho thêm kẹo nhé”
G: “Ngon ha, bây giờ cá hông, 3 tháng nữa tui thi rồi nè”
Tôi: “Chơi, tôi sợ bà chắc.”
G: “Vậy tui mà thắng thì ông mất gì đây”
Tôi: “Tôi còn cái thân này để mất thôi chứ có gì nữa đâu. Bà làm gì cũng được miễn đừng bán tui qua biên giới lấy nội tạng là được.”
G: “Xí, cái tấm lòng nát của ông ai thèm”
Tôi: “Chứ bà muốn điều gì”
G: “Néu vậy ông có dám hứa sẽ làm bất cứ điều gì tui muốn nếu tôi lấy được bằng Thạc sĩ?”
Tôi: “Ây chơi kỳ, bà kêu tui đi bắt cóc tống tiến, giật đồ gái xinh tui cũng phải đi sao. Cu to chứ đâu có ngu”
G: “Xí, bằng con đuông dừa bày đặt khoe hoài. Yên tâm, tôi đưa ra việc mà đảm bảo ông làm được, cũng chỉ có ông mới làm được… được chưa ông nội.”
Tôi: “Ok! Tôi ngán bà chắc.”
Sai rồi người lạ ơi! Sau này tôi không ngờ cái điều mà con nhỏ nguy hiểm này bày ra lại hành hạ tôi khổ sở cỡ nào.
Chiều hôm ấy, chúng tôi vẫn đi ăn và đi dạo quanh Sài Gòn như thường lệ. Tuyệt nhiên giữa tôi và con nhỏ này vẫn là những người bạn không hơn không kém. Bạn thắc mắc rằng tại sao tôi không tiếp cận Giang sao? Người ta nhà giàu, xinh đẹp, lại giỏi giang, biết đi đâu đào ra được kho báu như vậy trên đời. Nhưng không, nếu bạn cho rằng Giang là người dễ dàng kết bạn thì bạn sai rồi. Đối với chúng tôi, cảm giác sẵn sàng chia sẻ mọi thứ 1 cách thoải mái mới là điều chúng tôi cần ở 1 người bạn. Bạn có dám chắc với tôi rằng bạn sẵn sàng chia sẻ và kể với người yêu hay vợ chồng mình 1 cách thoải mái bất cứ điều gì không?
Không thể phải không, dù có yêu thương tin tưởng nhau đến đâu, nhưng trong thâm tâm ta vẫn muốn giữ lại chút gì đó riêng tư cho bản thân vì nhiều lý do… Còn đối với chúng tôi thì không cần, căn bản là vì chúng tôi cần nhau khi cần chia sẻ. Tối nay nhỏ Giang buồn. Cũng đâu phải lần đầu tôi được chứng kiến nó buồn đâu! Mà phụ nữ mỗi khi buồn thì bạn biết rồi đó.
Họ muốn say! Đang nằm nhà và thả trôi tâm hồn với điệu guitar thì Giang gọi điện tới nói nó buồn muốn tôi đi uống với nó. Ok! Chả có lý do gì để từ chối bạn mình khi nó cần mình cả. Tôi thay đồ xong là nó cũng tới nơi. Nhìn nó tôi hơi ngộp thở, cái váy ôm sát body để lộ đường cong tuy không bốc lửa nhưng lại khiến bất cứ thằng FA nào sốc máu cam mà chết!
Địa điểm nó đưa tôi đi là quán bar kín trên lầu của 1 tòa nhà. Bạn biết tính tôi mà, tôi không thích chỗ ồn ào. Nhưng giờ đây phải ngồi đây mà chăm chú quan sát nhỏ bạn mình đang điên cuồng la hét và nhảy nhót dưới sàn đông người kia. Đúng là thú vui của mấy người nhà giàu. Tôi thì không hứng thú gì nên chỉ ngồi đây nhâm nhi và trông chừng nó.
Nhiệm vụ cũng được coi là nhẹ nhàng mà. Chợt tôi để ý thấy có anh chàng nãy giờ áp sát con nhỏ để mời gọi nhảy nhót, tuy rằng thấy con bé không phản ứng gì và vẫn vui vẻ giao tiếp lắc lư cùng anh ta, nhưng hồi lâu sau tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành. Chợt đâu ra thêm 2 thằng nữa đứng 2 bên con nhỏ, tôi thấy cả 3 thằng dường như muốn đi quá xa với những gì chúng nó có thể.
Tự nhủ rằng: “Mày báo tao chuyến này rồi nhỏ trời đánh”.
Đành nhấp nốt ngụm rượu rồi tiến lên đi về phía nhỏ bạn mình. Tay 1 thằng đã bắt đầu đặt lên vai và 2 thằng còn lại có ý định đặt lên mông của Giang. Bất chợt tôi nắm lấy tay thằng đó rồi khẽ cười nói với hắn ta.
Tôi: “Anh bạn à, bạn em hơi say rồi, có lẽ em sẽ đưa nó về không thôi ba mẹ nó la.”
Thằng 1 ghé sát vào tai tôi nghiến răng đe dọa: “Mày là thằng nào! Đây không phải chỗ mày chơi, biến đi”
Thằng 2 cũng đặt tay lên vai tôi rồi ghé sát tai: “Yên tâm đi chú em, bé này hôm nay tụi anh chăm sóc cho, m về đi. Hay là mình muốn theo học hỏi kinh nghiệm”
Tôi ngán ngẩm với lũ này lắm rồi, bề ngoài quần tây áo sơmi giày da bóng loáng, nhưng tâm hồn thì toàn bị chó tha. Tôi chỉ kẽ cười rồi như bản năng dùng phản xạ nhanh của kẻ vẫn còn tỉnh táo để giải quyết chuyện này. Thằng đứng bên phải bị tôi cho 1 cú thẳng vào trán gây choáng rồi tôi quay 1 vòng luồn ra sau đánh thẳng gáy hắn lập tức đổ xuống bất tỉnh.
Thằng thứ 2 do còn hơi men nên bàn tay giữ vai tôi không vững, ngay khi tôi vừa thoát ra và đánh bất tỉnh thằng 1 thì nó mới chợt giật mình. Nhưng như thế là vẫn chậm, tôi còn tỉnh táo mà. Tôi dùng 2 bàn tay vỗ mạnh vào 2 bên thái dương kéo xuống vành tai, đối phương bị choáng do điếc tạm thời, chớp thời cơ tôi bồi thêm 1 cú móc thẳng cuống họng.
Gã ôm cổ họng không la lên được thành tiếng rồi cũng khụy xuống. Thằng thứ 3 thấy vậy cũng có chút run nhưng do có hơi men với cả dường như đây là địa bàn của tụi nó nên nó vẫn còn cố ra vẻ. Khi thấy tôi đã kéo Giang về tay hắn vội vớ lấy chai bia bên cạnh tính ăn thua với tôi. 1 tay tôi vẫn giữ lấy con nhỏ bạn báo thủ, trụ vững 1 chân đưa chân trái lên tung 1 cước vỡ tan chai bia trên tay hắn rồi bồi thêm 1 cú ngay giữa mặt làm hắn cũng lăn xuống ôm hàm răng. Lúc này nghe tiếng đổ vỡ mọi người đã bắt đầu để ý nhưng do nhạc đang cao trào và dân tình đang trong cơn phê cao điểm nên dường như không mấy ai để ý thấy tôi vừa xô xát.
Nhanh chóng khoáng áo cho con nhỏ bạn rồi kéo nó ra về. Con nhỏ say khướt và đi không nổi, tôi đành cõng nó lên và đi ra xe. Bất chợt ánh mắt tôi va phải 1 bóng hình vừa lướt qua. Tôi không say, tôi thề là tôi không say, nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy. Bóng dáng mà làm tôi nhung nhớ suốt những ngày qua. Bóng dáng mà để lại trong tôi biết bao câu hỏi… Là Chị… Tôi cõng nhỏ Giang trên lưng rồi vội lao theo, chen qua dòng người chen chúc di chuyển qua lại ở cửa quán.
Bóng lưng ấy, dáng người ấy, màu tóc ấy… tôi không thể nhầm được. Tôi vội lách trong dòng người nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau và mất dấu. Nhưng rồi nhìn ngó xung quanh tôi lại tìm thấy dáng người ấy. Thầm nghĩ sao mà lúc này thấy nhỏ Giang nó nặng quá. Tôi lao nhanh về phía người ấy, dường như chỉ cần chậm 1 nhịp nữa thôi là người ấy sẽ lại tan biến trước mắt tôi và tan vào hư vô thêm lần này nữa.
Tôi giơ tay ra phía trước để có thể rút ngắn khoảng cách nhất có thể với người ấy… chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Tôi khó nhọc bước tới và trong đầu còn chưa kịp nghĩ sẽ nói điều gì với chị… Nhưng rồi sau khoảnh khắc bàn tay tôi đặt lên vai người ấy, cô ấy quay người lại và chúng tôi nhìn nhau rất ngạc nhiên… tôi vội xin lỗi vì nhận nhầm người, cố giải thích rằng bạn mình đang say và đang tìm bạn bị thất lạc. Vậy là không phải chị… Vậy là tôi đã nhìn nhầm người…
Vẫn nặng câu hỏi trong lòng: “Bây giờ, Chị đang ở đâu?”
Giờ này cũng đã khuya, nhà nhỏ Giang thì tôi không có rành. Mà đưa nó về phòng tôi cũng không hay lắm. Ừk. Thôi hotel… Đưa nó lên được phòng là cái lưng tôi gãy là đôi luôn. Người gì đâu say sỉn dô là nặng muốn chết. Tôi đặt nó lên giường, lấy khăn lau mặt mũi chân tay cho nó 1 hồi sạch sẽ là đắp mền lên cho nó ngủ. Nhìn con bé ngủ cũng thật bình yên và hút hồn đấy chứ.
Nhưng tôi chả có tâm trạng nào mà ngắm nhìn nó mãi, vì dù sao tôi với nó cũng chẳng có thứ tình cảm nhục dục. Để nó nằm đó tôi bước ra mở cửa ban công và ngắm nhìn thành phố về đêm này. Thả mình trôi theo gió để suy tư nghĩ về Chị, đúng tôi nhớ Chị rất nhiều. Chị để lại trong tôi 1 khoảng trống khó lấp đầy lại cho được. Vì khi bạn bị người yêu đá, cảm giác trong bạn sẽ là buồn vì bị phản bội hay vứt bỏ.
Còn tôi, Cảm giác trong tôi như bị ai đó lấy mất đi 1 phần trong tim. Vì rằng chị đã bỏ đi mà không để lại 1 lời nhắn, lời chào. Chị đã ra đi mà không 1 lời hẹn ước, chị bỏ đi mà còn xóa đi mọi liên lạc của tôi với chị. Cảm giác như thể tôi chỉ là cái khăn chị lau xong rồi bỏ đi vậy… rốt cuộc: “Bây giờ, Chị đang ở đâu?”…
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra là tôi thấy có gì đó đè nặng lên đùi mình. Mở mắt ra nhìn thấy nguyên 1 con báo đang gục trên đùi tôi mà ngủ. Giật mình tôi la toáng lên.
Tôi: “Gì vậy trời, sao bà ngồi đây, sao không ngủ yên trên giường.”
Giang: “Gì mà ông la toáng lên thế, người ta nghe tưởng tôi hiếp dâm ông thì sao? Tôi dậy hồi sớm, thấy ông ngồi đây ngủ nên ra ngắm nhìn vẻ đẹp trai của ông bạn tui khi ngủ chút xíu ý mà. Ai dè ngủ quên theo luôn” – vừa nói nó vừa híp mắt nhìn tôi rồi cười điệu cười xu nịnh.
Tôi,”Bà nằm nguyên con ở đây tôi giật mình là đúng rồi. Tỉnh ngủ chưa, tỉnh rồi thì về thôi tôi còn đi làm nữa.”
Giang: “Tôi chưa, còn mệt quá nè”
Tôi: “Uống cỡ đó còn đòi khỏe. Qua bà báo tôi không đó biết không?”
Giang: “Xời được chăm sóc bổn cung là phúc phận nhà người đó nha. Mà tui thắc mắc á”
Tôi liếc mắt lườm nó hỏi: “Dụ gì nữa bà nội tôi?”
Giang: “Ông là gay hả?” Nó tròn mắt nhìn thẳng mặt tôi vẻ tò mò dò xét.
Tôi đang ngáp dở mà còn phải sặc với câu hỏi của nó: “Đâu ra bà nội, tôi thẳng tưng 1 cây nè”
Giang,”Ngộ ta, thẳng mà sao đêm qua ông để tui ngủ 1 mình trên giường? Không lẽ tui không đẹp?”
Tôi: “Thôi tôi lạy má, má tỉnh táo dùm con cái, hay má thích sáng nay tỉnh dậy mở mắt ra là nằm cạnh 3 thằng xa lạ”
Giang: “Xì, thôi tôi biết rồi ông không cần giấu, dù sao tôi với ông cũng rất hợp làm hội chị em mà phải không. Hihi”
Tôi nổi gắt: “Thôi thu dọn lẹ rồi về cho tui đi làm đây nè. Qua giờ tui mệt với bà quá rồi”
Giang làm mặt phụng phịu rồi bước ra cửa cùng tôi ra về. Sáng hôm ấy, tôi mang quả mặt như ngáo đồ để đi làm với mắt thì thâm đen và tấm lưng thì ê ẩm do ngồi sofa ngắn để ngủ. Đến chỗ làm chị Yến đưa ra trước mặt tôi 1 ly cafe nóng.
Chị Yến: “Đêm qua đi chơi với bạn gái mệt quá hả”
Tôi: ” Nào có chơi được miếng nào chị ơi. Đêm qua e đi chăm ” Báo” không à”
Chị Yến: “Còn trẻ còn khỏe nhưng cũng giữ sức thôi còn đi làm em ạ. Hihi”
Chị Yến cười đẹp lắm, vẻ đẹp của người phụ nữ gia đình. Trong phòng khám này, chị đều quan tâm chăm sóc tất cả mọi người. Tôi và chị cũng coi như khá thân nhau trong công việc và cuộc sống hơn mọi người ở đây. Có gì là đi làm về 2 chị em cũng thủ thỉ tỉ tê để giết thời gian kẹt xe khi đi làm. Trong công việc thì chị cũng chỉ báo giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi rất quý chị như người chị gái trong nhà. Hôm ấy, đợi chị Yến mãi không thấy chị qua đón để cùng đi làm. Tôi sốt ruột gọi điện cho chị mà không thấy chị nghe máy. Thấy đã trễ giờ tôi liền bắt xe đi ngược lên nhà chị. Nhà chị cũng gần nhà tôi nên 2 chị em thường đi làm chung. Qua tới nơi tôi gọi cửa thì trong nhà chị mệt mỏi bước ra.
Thì ra hôm nay chị bị ốm nên không thể đi làm. Có thể đêm qua chị về bị ngấm mưa và bị sốt. Bé con nhà chị thì đang về quê chơi với ông bà ngoại, anh nhà thì đi công tác chưa về, anh là 1 thủy thủ nên công việc luôn vắng nhà. Nghĩ tới đây tôi thương chị quá, nên quyết định rằng hôm nay sẽ ở nhà để chăm sóc chị. Chị nói tôi không cần phải làm vậy nhưng tôi quả quyết và dù sao cũng đã gọi lên phòng khám báo nghỉ cho 2 chị em. Nhanh chân chạy ra đầu hẻm mua ít cháo và thuốc căm cho chị. Về tôi dựng chị dậy để giúp chị ăn sáng và chuẩn bị thuốc cho chị uống.