Phần 18
Những ngày còn lại, ngày nào tôi cũng đụ đít chị, nhưng tôi chưa muốn xuất tinh vì tôi chờ chị để cả hai cùng đạt được cơn cực sướng cùng lúc.
Một lần khi tôi đang ở trong phòng chị thì bất ngờ có Má đến thăm chị.
Chị lật đật chạy xuống nhà…
Tôi ngồi đó mà nghe tiếng Má vang lên từ nhà dưới và… tôi bàng hoàng nhận ra là sự hiện diện của Má làm tôi không còn được tự nhiên nữa. Tim tôi đập mạnh… Thì ra là trong thâm tâm tôi, Má vẫn còn đó! Cái dấu ngoặc vẫn chưa được khép lại! Tôi bối rối không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy.
Nhưng đó chỉ là bước đầu mà thôi! Mọi chuyện sau đó lại còn phức tạp hơn nhiều…
Trong vòng chỉ hơn 3 tháng sau đó, hai biến cố gắn liền với nhau đã xảy ra làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của tôi.
Trước hết là Ba của Ngọc từ trần, sau một cơn bệnh nặng. Sức ông đã yếu nên không còn sức đề kháng nữa.
Cái chết của Ba làm Ngọc mất tinh thần, Ngọc là người con gái gần gũi với Ba nhất. Nàng mất hết niềm vui và cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn.
Rồi cũng vì thiếu tập trung mà nàng đã để gây ra một tai nạn lưu thông bất ngờ: Nàng đã bị đụng xe khi băng qua đường mà không quan sát kỷ. Sau vài ngày nằm bịnh viện, Ngọc cũng từ trần mà không hề tĩnh lại.
Đến phiên tôi bị mất tinh thần vì mọi chuyện quá đột ngột… chúng tôi đang có một cuộc sống êm ã, Ngọc lại vừa quyết định ngừng thuốc ngừa thai để mong gia đình sẽ tăng nhân số vào năm sau.
Vậy mà…
Tôi không thoát ra khỏi được cơn khủng hoảng, càng ngày tôi càng rơi sâu vào cơn trầm cảm. Tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống. Ngọc là người vợ toàn vẹn nhất mà tôi có, bây giờ không có nàng tôi thật sự thấy thờ ơ với tất cả.
Dì Ba, Chị Hai đều có viết thư cho tôi qua mạng để thăm hỏi và động viên tôi nhưng tôi không muốn đọc chứ đừng nói gì đến trả lời.
Ba Má tôi lo lắng vô cùng và chính họ đã cho gia đình bên vợ tôi biết tình hình của tôi.
Biết được thông tin, Má phá thông lệ mà có điện sang cho tôi nhưng tôi chỉ trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.
Bạn bè và người thân khuyên tôi nên đi du lịch để giải khuây.
Ba Má tôi còn tự ý mua cho tôi một tour đi Thái Lan vì họ biết tôi đã có dự định đi khám phá nước này với Ngọc.
Để vừa lòng họ, tôi cũng đồng ý mà đi Thái Lan. Cái tour rất ngoạn mục nhưng vì trong lòng tôi trống rỗng nên tôi không thấy hứng thú chút nào.
Về lại Bangkok tôi mới nhận ra là tôi đang rớt xuống một vực thẳm và tôi không có đủ sức để tự vươn lên. Tôi cần có người giúp tôi.
Và lạ lùng thay, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến lại là… Má. Có lẽ là lúc đó tôi cần một người lớn tuổi hơn tôi để dựa vào. Dì Ba cũng là một giải pháp nhưng tôi biết là Dì đang có một người đàn ông để ý đến Dì và đang thuyết phục Dì đi thêm một bước nữa với ông ta. Đây là một cơ hội cho Dì.
Tôi do dự rất lâu trước khi bắt máy lên mà gọi cho Má.
Má giật mình khi nhận ra tôi, Má hấp tấp hỏi tôi đang ở đâu, đang làm gì…
Tôi chỉ nói gõn gọn:
– Má ơi, Hiếu cần Má…
Nghe giọng nói của tôi, Má nhận ra sự thống thiết của lời cầu cứu của tôi. Má lấy nhanh địa chỉ khách sạn của tôi rồi Má hấp tấp gom góp một ít hành trang.
Má bồn chồn ra phi trường lấy đại một vé đi Bangkok.
Má cũng không ngờ là mình lại làm liều như vậy vì đây là lần đầu Má đi xa một mình.
Khi gặp lại Má, tôi chỉ biết đứng đó nhìn Má trân trân…
Khi Má ôm tôi vào lòng thì tôi không cầm được nước mắt… nếu hai lần trước Má khóc với tôi thì lần này chính tôi lại khóc với Má.
Cả tháng nay tôi không khóc được một giọt nước mắt… vậy mà bây giờ được có Má bên cạnh thì thể như cái đập bị vỡ tung, dòng nước mặc sức mà cuốn đi.
Tôi khóc như đứa con nít…
Má cầm lòng không được cũng khóc theo tôi.
Được khóc là một điều cần thiết cho tôi để cho mọi đè nén, khổ đau được vơi đi từ từ.
Khóc xong, tôi mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Má.
Trời đã tối hẳn khi tôi tỉnh giấc.
Thấy tôi mở mắt, Má âu yếm hôn lên mặt tôi. Cử chỉ đó làm tôi nghe lòng lắng xuống, bình yên.
Tôi mới nói hết cho Má nghe những gì mà tôi có trong lòng. Những gì mà tôi không nói được với những người thân, bạn bè của tôi… niềm đau của tôi vì mất Ngọc…
Má cũng có nỗi đau của Má vì mất đứa con gái nhưng Má không ngờ là tôi lại trầm cảm đến mức đó.
Những ngày sau đó Má chú tâm săn sóc cho tôi thật chu đáo. Trên đời này, ngay lúc này có lẻ không có ai hiểu tôi bằng Má… biết phải làm gì, nói gì để giúp tôi…
Nhờ vậy mà tôi từ từ ngốc đầu lên khỏi mặt nước. Tôi tìm lại được những cảm giác đã quên từ mấy tháng nay.
Trong mấy ngày này, Má đã chăm sóc tôi một cách thật trọn vẹn, đem lại cho tôi tất cả những gì mà tôi cần. Tôi cảm nhận thật sâu xa mối thâm tình của Má.
Sáng hôm đó, khi Má nhận ra là tôi hôn Má một cách tình tứ hơn thì Má mừng thầm, biết là tôi đã khôi phục lại được tâm lý của trước kia. Má thích thú hé miệng ra để tôi cuốn lấy lưỡi của Má mà nút…
Má lại luồn tay xuống mà nắm lấy con cặc yếu xìu của tôi. Thật là thần diệu! Con cặc trở mình cương lên sau một thời gian dài ngũ yên…
Tôi hỏi nhỏ:
– Má ơi, mình có thể mở ra một dấu ngoặc mới được không?
Má thở dài:
– Cái dấu ngoặc lần trước… Má chưa đóng được thì còn nói gì đến cái thứ hai?
Nghe Má kể tôi mới biết là Má đã cố gắng vùi vào quên lãng kỷ niệm của lần trước nhưng Má không thể. Dù Má biết là chuyện đó đi ngược lại hết những giá trị mà Má có, là sai, là không đúng, là Má có lỗi với chồng Má, với Ngọc… nhưng Má không thể nào quên được những giây phút nồng ấm bên cạnh tôi.
Khi Ngọc mất thì lẻ dĩ nhiên Má rất đau lòng nhưng Má còn đau đớn hơn khi biết là tôi lâm vào tình trạng suy nhược tâm lý. Má bồn chồn muốn giúp tôi nhưng nhận ra là tôi từ chối mọi hành động từ phía người thân.
Má đã mừng muốn khóc khi nhận được cú điện thoại cầu cứu của tôi và Má đã bỏ hết mọi chuyện mà bay sang đây.
Lúc đó Má mới chịu tự thú nhận là Má không thể nào dửng dưng được với tôi, là việc « đóng cái dấu ngoặc » mà Má muốn tôi phải áp dụng, việc đó chính Má cũng không làm được.
Sáng hôm đó Má sung sướng thấy tôi đã tìm lại được những rung động tình dục.
Tôi đặt Má nằm xuống rồi vùi mặt vào rừng lông của Má để hít mùi của Má vào từng tế bào… cơ thể của tôi tìm lại được sinh lực và sự sống.
Má run run thì thầm vào tai tôi:
– Vào « thăm » Má đi…
Cảm giác thật quá tuyệt vời cả cho Má và cho tôi khi con cặc lừng lững trườn vào khe nóng hổi của Má.
Má lắp bắp:
– Hiếu ơi… Hiếu làm Má điên lên mất… Má hạnh phúc lắm…
Tôi cũng sung sướng vô cùng, cảm giác được hợp nhất với Má thật là không thể nào tả cho được… cảm giác bây giờ Má và tôi chỉ là MỘT!
Tôi nói lên điều đó cho Má nghe… Má âu yếm nói:
– Chưa bao giờ trong đời Má, mà Má được hạnh phúc như lúc này… Má cũng rất sung sướng được Hiếu yêu thương như vầy… được Hiếu xem là người phụ nữ của Hiếu.
Cả buổi sáng hôm đó, tôi nằm ôm Má, để con cặc nằm tuốt sâu trong người Má…
Chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện… giọng nói êm ả của Má giúp tôi tìm lại được thăng bằng trong tâm hồn.
Má kể cho tôi nghe khi chồng Má chết, tuy Má có buồn nhưng Má cũng biết đó là điều không thể tránh, sức khỏe của ông càng ngày càng yếu và họ chỉ còn với nhau tình nghĩa chứ tình yêu thì đã tan biến lâu rồi.
Đến trưa, Má hỏi tôi có đói không. Tôi nói:
– Được có Má như vầy thì đủ no rồi.
Má cười nhỏ:
– Má cũng không đói… Má chỉ muốn được ôm Hiếu mà ngủ một giấc… với thằng cu vẫn nằm tuốt sâu trong Má như vầy.
Tôi nghe theo lời Má. Tôi hơi ngạc nhiên với phản ứng của mình vì tôi hoàn toàn không cần được xuất khí… vì được ngâm con cặc trong Má như vầy cũng đủ làm tôi sung sướng.
Nhưng sau buổi ngủ trưa thì Má bắt tôi phải đụ Má đến cùng… và tôi cũng lại nghe theo lời Má.
Hai ngày sau đó, tôi đụ Má không biết bao nhiêu lần. Tôi không ngờ là Má lại sung mãn như vậy. Lần đầu tiên gặp Má tôi có hình ảnh một người đàn bà khá lạnh lùng, ít cười, ít nói. Vậy mà bây giờ được dịp tiếp cận cái phần riêng tư của Má thì mới khám phá ra là Má là một người phụ nữ ham mê tình dục một cách không ngờ, sẵn sàng háo hức thử nghiệm tất cả những gì mới lạ trong tình dục.
Má bên ngoài và Má bên trong là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Với tôi Má nhận ra là Má thích làm những gì cấm kỵ, những gì mà lúc bình thường Má không chấp nhận.
Ngay như việc có quan hệ tình dục với một người trẻ tuổi hơn, vừa là chồng của con gái mình cũng nằm trong lĩnh vực đó. Không mấy khó khăn, tôi thuyết phục được Má cho tôi đụ Má ngoài balcon. Má đứng tựa vào lan can mà nhìn thiên hạ qua lại ở ngay vài tầng bên dưới trong khi tôi đứng mà đụ Má từ đằng sau. Má vừa ngượng vừa hứng tình vô cùng.
Nhưng rồi Má cũng phải về lại Việt Nam, tôi cũng phải về với cuộc sống của tôi.
Đêm cuối Má cố giữ vẻ vui cười nhưng tôi biết trong lòng Má buồn lắm vì không biết bao giờ mới được gặp lại tôi. Tôi cũng không nỡ rời Má…
Đắn đo một lúc, tôi mới hỏi Má:
– Má à… hay là Má sang bên đó sống với Hiếu?
Má giật mình, nhìn tôi hoang mang:
– Hiếu nói thiệt không đó? Chuyện này…
Tôi biết là chuyện này thật không phải dễ nhưng tôi đã suy nghĩ rồi, tôi cảm thấy mình rất cần có người phụ nữ này bên cạnh. Má lớn hơn tôi mười mấy tuổi nhưng điều quan trọng là tôi thấy mình không thể sống mà thiếu Má. Bây giờ Má lại độc thân thì không có gì cản trở nữa, không như chị Hai dù sao cũng còn có chồng, có con nhỏ.
Má sợ quá, ôm tôi mà run…
Cả đêm hôm đó chúng tôi không nhắm mắt… tôi cố hết sức thuyết phục Má và đưa ra tất cả những lý lẽ…
Tôi nói:
– Má không cần phải quyết định bây giờ nhưng Hiếu năn nỉ Má đừng có gạt ngay ý tưởng này. Má hảy từ từ cân nhắc…
– Đầu óc Má rối tung lên nè… Má sợ lắm Hiếu à…
– Lấy quyết định theo ý của Hiếu là bắt buộc Má phải chấp nhận búa rìu của dư luận, của cả người thân… mọi chuyện không dễ chút nào nhưng tất cả là tùy Má lựa chọn.
Má ôm lấy tôi mà nói:
– Hôn Má đi… hãy truyền cho Má sinh lực để Má có thể suy nghĩ chín chắn. Má cần nhiều thời gian…
– Hiếu muốn nói cho Má biết là Hiếu sẽ rất hãnh diện và hạnh phúc nếu có được một người bạn đường như Má, một người vợ tuyệt vời như Má.
Má bàng hoàng trầm giọng:
– Bộ… Hiếu thật sự muốn… Má về làm vợ của Hiếu hay sao?
– Hiếu tin… Má sẽ là người vợ tuyệt vời nhất cho Hiếu.
Tuy đang khẩn trương cực độ, Má không khỏi mỉm cười:
– Đã nói… Hiếu không những dâm hết chỗ mà cũng… điên hết mức!
– Vậy để Hiếu xem… Má có đủ độ dâm và độ điên để lấy một người chồng như Hiếu hay không!