Phần 24
Đường phố Hà Nội tấp nập nhộn nhịp vào buổi tối, tại phố đi bộ Hồ Tây khu vực Hàm Cá Mập đang diễn ra một show biểu diễn ca nhạc hoành tráng. Hàng ngàn người đứng chật cứng một khu vực vây quanh sân khấu để hòa chung tiếng hát của những ca sĩ đứng trên sân khấu biểu diễn.
Hòa chung không khí náo nhiệt ấy, chen chúc giữa dòng người đông nghẹt cùng tiếng âm nhạc lớn có một vài đối tượng không tới đây vì xem biểu diễn.
Quỳnh đang đứng giữa đám đông náo nhiệt, gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài óng ả. Hôm nay trong show diễn ca nhạc này có sự xuất hiện của ca sĩ mà nàng thần tượng.
Ca sĩ này rất nổi tiếng, anh ta phong cách, anh ta là duy nhất, anh ta khuấy động sân khấu mỗi khi xuất hiện, có khi anh ta không cần hát mà chỉ đơn giản là đứng trên sân khấu thôi cũng đủ làm khán giả ở bên dưới hò hét khản cả cổ.
Chính vì sự nổi tiếng và được nhiều người mến mộ như vậy nên anh ta luôn xuất hiện sau cùng trong mỗi buổi diễn, để chờ đợi anh ca sĩ này nên Quỳnh sẵn sàng ở đây.
Tuy nhiên còn một thứ khác nữa…
Quỳnh không đi một mình, đứng ngay bên cạnh nàng là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, người này không ai khác chính là anh trai kiêm bố của nàng – Bắc.
Bắc chiều em gái nên dẫn nàng tới đây để thỏa mong muốn được gặp thần tượng của nàng. Tuy nhiên để trao đổi thì Quỳnh phải thực hiện một việc biến thái mà Bắc yêu cầu.
Nãy giờ Quỳnh đứng đó rất bình thường, cho đến khi cái thứ Bắc nhét bên trong nàng bỗng rung lên.
Quỳnh giật mình díu hai chân lại, dáng đứng thẳng cũng thay đổi trở nên khó coi. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nàng đang bị đau bụng.
Hòa chung tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Quỳnh cũng bật ra tiếng rên khe khẽ, hai má nàng ửng hồng lên do bị khoái cảm lấn át.
“A…” Quỳnh khép chặt hai chân, hôm nay nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy xếp ly ngắn để lộ cặp chân thon thả trắng nõn. Dù có chiều cao khiêm tốn nhưng bù lại dáng người nhỏ nhắn thon thả khiến nàng nhìn cực kỳ cute đáng yêu. Chẳng ai biết rằng cô gái với vẻ ngoài đáng yêu này lại là một dâm nữ thích bạo dâm chính hiệu.
Trước khi đi Bắc đã nhét vào lồn của Quỳnh một quả trứng rung loại lớn và rung siêu mạnh. Hắn cầm chiếc điều khiển trong tay và thích là bấm, ngay lúc này đây hắn đã bấm chế độ rung nhẹ nhất để cho Quỳnh cảm nhận.
Quỳnh giả vờ ôm bụng như đang đau nhưng thực chất là đang sung sướng, quả trứng rung kia đang rung bần bật trong lồn nàng, nước lồn rỉ ra ướt đẫm đáy quần lót, may sao hôm nay nàng mặc chiếc quần lót dày chứ nếu mỏng như ren thì nước đã chảy xuống đùi rồi.
Biểu cảm của Quỳnh làm Bắc thích thú, nàng vừa sướng mà vừa sợ lộ biểu cảm ra, cái nét mặt cố tỏ ra điềm tĩnh thanh cao trong khi bản thân dâm đãng tột cùng.
Thấy Quỳnh vẫn đang kiềm chế tốt, Bắc liền tăng chế độ rung lên một bậc. Ngay lập tức Quỳnh như muốn ngồi sụp xuống nhưng đã nắm lấy tay Bắc ngước mắt lên cầu xin.
Bắc mỉm cười chứ không nói gì, Quỳnh hiểu là hắn không dừng lại. Nàng cắn môi cố kiềm chế cơn nứng, nước lồn rỉ ra mỗi lúc một nhiều.
Nếu không có quá nhiều người xung quanh thì nàng đã cho tay vào mà tự xử rồi. Nhưng nàng không chịu nổi nữa, cứ tiếp tục thì nàng sẽ lên đỉnh mất.
Cái cảm giác sung sướng khi xung quanh biết bao người làm Quỳnh càng thích hơn, cơn sướng dâng trào trong nàng.
Quỳnh nắm chặt tay Bắc hơn, người nàng run lên bần bật báo hiệu sắp lên đỉnh. Người xung quanh đang mải phiêu theo tiếng hát nên không mấy để ý, lúc này có mấy người vì phấn khích mà dồn nhau lên trước. Quỳnh bị dồn về phía trước đúng lúc nàng bắt đầu lên đỉnh.
Nàng lấy cớ đó để hét lên, vừa là tiếng hét giật mình vừa là tiếng hét giải phóng cơn sướng dưới lồn.
“Aaaaa!”
Quỳnh bủn rủn tay chân khi lên đỉnh, nàng sắp đứng không vững rồi, nước lồn ứa ra đầy quần lót và chảy xuống đùi.
Lúc này Bắc kéo Quỳnh rời khỏi đám đông náo nhiệt ấy để tới nơi vắng vẻ hơn.
Tìm được đoạn vắng người rồi, Bắc mới bật chế độ rung to nhất làm Quỳnh co giật tựa vào người hắn. Lúc này mặc dù vẫn có người đi qua nhưng không nhiều, Quỳnh cũng không ngại ngùng gì mà rên lên.
“Ui… anh ơi… ui em sướng quá!”
Có điểm tựa là Bắc, Quỳnh hơi dang rộng hai chân rồi tận hưởng quả trứng rung đang rung tan nát lồn nàng, nước lồn chảy xuống tận mắt cá chân rồi bị chiếc tất của nàng hút lấy.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn ngó, nhưng không vì đó mà Quỳnh dừng lại cơn rên rỉ này.
“Ui… a… ư… ứ… ứ… ứ… sướng… ui!”
Quỳnh bặm môi ngửa cổ lên mà rên, nành muốn thò tay vào móc lồn lắm nhưng không được.
Khi bạn không ngại thì người khác sẽ ngại hộ bạn, mặc dù Quỳnh và Bắc đứng ở góc vắng lại còn có bóng cây và chiếc thùng rác nhưng gần đó có chiếc ghế đá và hai người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi.
Thấy đôi nam nữ rúc vào đó thì hai bà cũng đủ hiểu, tặc lưỡi lắc đầu đứng dậy rời đi nói: “Giới trẻ bây giờ chẳng biết tế nhị gì cả… hồi xưa có nắm tay nhau thôi cũng sợ người khác nhìn thấy.”
Khi hai bà rời đi, Bắc thò tay xuống váy của Quỳnh rồi sờ lên quần lót đã ướt nhẹp kia, hắn vén quần lót của nàng rồi thò tay vào trong mân mê cái lồn ướt át dâm đãng vừa mới lên đỉnh xong kia.
“Ướt hơn hôm qua rồi… em làm tốt lắm!” Bắc hài lòng nói.
“Vâng…” Quỳnh lim dim mắt tận hưởng ngón tay Bắc đang mân mê lồn mình, hắn thò tay vào lỗ lồn nàng rồi tìm lấy sợi dây nốt quả trứng rung kia và móc nó ra trong khi nó vẫn đang rung tít.
Điều này làm Quỳnh sướng đến mềm người, nành suýt thì ngồi xổm xuống nhưng đã được Bắc đỡ lấy.
“A… a…” Quỳnh rên rỉ khi quả trứng được lôi ra khỏi lồn, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy quả trứng đang được Bắc đưa vào lỗ nhị.
“Ứ!” Quỳnh ré lên khi quả trứng rung chui tọt vào lỗ nhị của mình sau vài giây loay hoay của Bắc.
Nó rung lên khiến Quỳnh có cảm giác khó tả, nó sướng theo kiểu khác chứ không giống lúc nãy.
Bắc lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh sau đó đưa xuống lau khô lồn của Quỳnh, tiện tay xé luôn chiếc quần lót của nàng vứt vào sọt rác bên cạnh khiến Quỳnh xấu hổ, có cơn gió lùa qua háng làm lồn nàng mát rượi.
Gấp gọn chiếc khăn kia vào trong túi, Bắc mỉm cười kéo Quỳnh quay trở lại đám đông.
Lúc này thì thần tượng của Quỳnh vừa mới lên sân khấu, nàng vui quá nhảy cẫng lên mà quên rằng mình không mặc quần lót, chiếc váy quá ngắn nên nàng nhảy lên thì sẽ bị lộ hàng, khi nhận ra thì nàng khép nép lại.
“Người ta soi mói bạn đến từng phút từng giây… xung quanh bốn phương ôi sao mỗi tôi khác biệt… ờ thì tôi đang sống cuộc sống của tôi mà thôi… chẳng làm khó ai hay làm mất thời gian ai!”
Tiếng hát cùng bầu không khí sôi động khiến tất cả mọi người sung theo. Bắc thấy Quỳnh vui vẻ như vậy thì cũng cảm thấy vui theo, hiếm khi có dịp chiều cô bé.
Show ca nhạc kết thúc cũng đã 23h khuya, Bắc và Quỳnh ngồi trên ô tô về nhà, đường về nhà khoảng gần 10km nên có thể làm vài việc không chính đáng cho lắm.
Bắc vừa lái xe vừa được Quỳnh nhoài người từ phế phụ sang để bú cặc, cặc hắn cứng từ lâu rồi và giờ mới được giải tỏa, Quỳnh như con chó ngoan ngoãn liếm mút cặc chủ nhân.
Nàng không bỏ sót bất kỳ chỗ nào, mùi vị của cặc khiến nàng nghiện và không có ý định cai nó. Lưỡi Quỳnh xoắn lấy đầu khấc của Bắc, môi nàng nhả ra nuốt vào thân cặc, có chút nước dãi nàng nhiễu ra là nàng lại húp sạch sẽ.
“Ưm… ừm… ứm!” Vừa bú Quỳnh vừa phát ra tiếng rên trong cổ họng, đó là tiếng rên của sự thích thú khi được bú cặc trên xe.
“Bú mạnh lên, làm anh ra trước khi về tới nhà không là bị phạt đó!” Bắc nhìn đồng hồ rồi nhìn quãng đường tới nhà đang ngắn lại thì nhắc nhở. Hắn không muốn phải ngắt quãng cơn sướng chỉ vì về nhà quá nhanh.
“Ưm…” Quỳnh nghe bị phạt thì sợ, nàng nhoài hẳn người sang phía Bắc rồi mút chùn chụt cặc của hắn, có bao nhiêu tuyệt kỹ liền đem hết ra dùng.
Bắc sung sướng mỉm cười, đi thêm được một đoạn nữa thì Bắc gồng mình bắn tinh đầy miệng của Quỳnh, nàng đón nhận và mút sạch sẽ không chừa lại giọt nào.
Khi xe dừng lại ở chung cư thì Bắc và Quỳnh đã chỉnh lại quần áo xong xuôi, tránh để bảo vệ nhìn thấy có gì bất thường.
Sau khi đỗ xe Bắc và Quỳnh cùng lên nhà, thời gian trôi qua nhanh thật. Bà Thảo và Yến đã sinh em bé được 3 tuần và đều đang ở quê nơi có nhiều người chăm sóc hơn.
Bà Thảo và Yến sinh cùng ngày tại cùng một bệnh viện, bà Thảo sinh sáng còn Yến sinh chiều. Yến sinh một bé trai đặt tên là Hoàng còn bà Thảo sinh bé gái đặt tên là Phương.
Hai đứa bé sinh ra đều rất khỏe mạnh, đều nặng 2,9kg và đều khóc rất lớn khi chào đời.
Sự có mặt của hai thành viên nhí này khiến gia đình vừa vui mừng vừa lo toan. Hai đứa bé ngủ ngày khóc đêm làm cho mọi người khá đau đầu và mệt mỏi khi chăm sóc.
Đặc biệt là bé Hoàng, cứ đến khoảng 22h là bắt đầu khóc mặc kệ là đang bú hay đang ngủ.
Tốt cái là cả Yến và bà Thảo đều có sữa đều và không cần pha sữa ngoài cho con bú.
Bé Bông do học ở trên thành phố nên không thể theo mẹ về quê được, cô bé cũng đã 4 tuổi và bắt đầu tỏ ra hiểu chuyện.
Khi bố và cô không có nhà thì bé Bông không mở cửa cho người lạ, tự động lên giường ngủ lúc 21h. Cô bé cũng đã biết tự tắm cho chính mình, mặc dù tắm xong vẫn cần người lau khô cho.
Quỳnh và Bắc về nhà không thấy bé Bông đâu, hé hé cửa phòng cô bé ra thì thấy đang ngủ ngon lành. Quỳnh khép cửa lại sau đó đi tới tủ lạnh mở ra cúi xuống kiếm chút gì đó để ăn.
Chiếc váy ngắn cộng với động tác cúi xuống làm cho bờ mông lộ một nửa, lại thêm không có quần lót nên hàng họ Quỳnh cứ thế phơi bày ra.
Quỳnh tìm được vài con mực khô, vừa lấy nó ra thì đã bị Bắc áp sát từ phía sau, tay hắn vuốt ve mông và đùi nàng cùng lúc.
“Thôi nào anh… anh có ăn mực nướng không để em làm?” Quỳnh khẽ cựa quậy rồi hỏi.
Bắc vẫn vuốt ve mông đùi của Quỳnh, hắn đáp: “Có, lấy luôn mấy lon bia ra để lát uống… đêm nay còn tiếp tục!”
Nghe vậy Quỳnh cũng rạo rực hết cả người, nàng và Bắc không rời nhau mà cứ dính chặt như thế. Quỳnh đi vào bếp nướng mực thì Bắc cũng ôm nàng từ phía sau rồi sờ mó như thể không làm như vậy hắn sẽ chết ấy.
Cả hai vào phòng ngủ của vợ chồng Bắc, vừa ăn mực nướng vừa uống bia. Sau đó thì chuyện gì xảy ra cũng xảy ra, Bắc và Quỳnh làm tình mệt nghỉ.
Hôm sau bắt đầu một ngày mới, cả nhà ngồi ăn sáng và nói chuyện vui vẻ. Quỳnh cũng đã đảm đang hơn khi nấu bữa sáng cho cả nhà kể từ khi Yến về quê nghỉ đẻ.
Tiếng chuông điện thoại của Bắc vang lên.
Bắc mở lên thì thấy đó là Yến, hắn bắt máy: “Alo vợ à anh đây.”
Đầu dây bên kia: “Vâng… anh ơi nay anh có rảnh không, lát nữa bố mẹ em về quê thăm em với con đó… mà bố mẹ không biết đường.”
“Ok anh biết rồi để anh xử lý.” Bắc đáp.
Lát sau Bắc đèo Quỳnh và bé Bông đi học sau đó quay về nhà điện cho bố vợ.
“Alo bố ạ?”
“Ừ… bố đang tính gọi cho con đây.”
“Bố lái xe tới nhà con đi, rồi bố để xe ở đây con lấy xe con đèo bố mẹ về quê đằng nào hôm nay con cũng rảnh mà.” Bắc nói.
Bố vợ Bắc đáp: “Được… đợi bố 10 phút nữa thôi.”
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên. Bắc đang ngồi uống cà phê thì đứng dậy đi ra mở cửa, có lẽ bố mẹ vợ đã tới.
Bắc mở cửa ra, xuất hiện trước mặt là bố mẹ vợ hắn. Người đàn ông gầy với chiều cao trung bình, mái đầu hói cùng cặp kính lão. Đó là bố vợ của Bắc – ông Sơn…
Còn người phụ nữ kia có dáng người mảnh mai, tuy đã 45 tuổi nhưng cơ thể vẫn rất đẹp, gương mặt không xinh nhưng lại ưa nhìn. Đó là mẹ vợ của Bắc – bà Xuân.
Ông Sơn thì không có gì để miêu tả và Bắc cũng không chú ý, hắn chỉ nhìn mẹ vợ. Bà Xuân đang khoác trên mình bộ quần áo trẻ trung, quần bò bó sát kết hợp áo sơ mi hoa hoét được sơ vin gọn gàng, vòng eo thon gọn củ bà Xuân không thua gì gái 20. Nhìn từ phía sau lưng thì bà Xuân chỉ như gái 30 tuổi, đó là do bà biết chăm sóc bản thân, chăm đi làm đẹp và ăn uống điều độ.
Bà Xuân có mái tóc xoăn bồng bềnh ngang vai xõa ra, đeo theo chiếc túi hàng hiệu, chân đi đôi guốc đen 7cm.
“Bố mẹ… bố mẹ vào nhà đi ạ!” Bắc mời bố mẹ vợ vào trong.
Ông Sơn đáp: “Ừ, vào trong nhà nghỉ một chút đã bà ơi, lát nữa về nhà ông bà thông gia cũng được.”
Bà Xuân bỏ guốc đi vào nhà: “Phù, vậy cũng được! Bên ngoài trời nóng quá đi mất.”
“Mẹ à, để con lấy cho mẹ ly nước mát nhé!” Bắc nói.
“Ừ… cảm ơn con.” Bà Xuân gật đầu, nhìn theo bóng lưng săn chắc của con rể.
Bắc cầm ly nước tới cho bà Xuân: “Con mời mẹ… đợi con đi thay đồ một chút rồi cả nhà mình đi nhé.”
“Ừ.”
Trong khi Bắc đi thay đồ, bà Xuân cởi bỏ một cúc áo cho đỡ bức bối, lộ chiếc áo lót màu đen ôm sát bộ ngực to tròn bên trong.
“Nóng chết mất!” Bà Xuân vừa uống nước vừa kéo ra kéo vào cổ áo để tạo gió.
Ông Sơn thấy vợ hành động phóng khoáng như đang ở nhà thì liền nhắc nhở: “Bà nó, Cài cúc áo lại đi đây là nhà vợ chồng con Yếu đó.”
Bà Xuân bĩu môi: “Nóng quá tôi phanh ra một chút thôi, mà làm gì có ai ở đây ngoài ông đâu.”
“Hazzz tôi bó tay với bà, lát nữa tới nhà ông bà thông gia bà đừng có mà tự do như nhà mình đấy kẻo lại gây chuyện.” Ông Sơn nhắc nhở vợ.
Bà Xuân nhíu mày: “Tôi có phải trẻ con đâu mà ông nhắc nhiều thế nhỉ.”
Bắc ra khỏi phòng, gọi bố mẹ vợ rồi cùng nhau ra khỏi nhà. Xuống bãi xe Bắc mở cửa cho bà Xuân ở ghế phụ, còn ông Sơn thì ngồi ghế sau. Thực ra 2 ông bà cũng không quá quan trọng việc ngồi ở đâu, cứ lên xe là được.
Ô tô lăn bánh, phóng ra khỏi bãi đỗ xe hướng thẳng tuyến đường về quê.