Phần 33
Ánh nắng ở ngoài biển đã lên cao, chiếu vào căn phòng tầng 5. Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng ban mai. Trên chiếc giường, một mẹ một con đang say giấc nồng.
– Reng! Reng! Reng!
Lan bị đánh thức bởi tiếng chuông hẹn giờ. Lan quay người về sau, con trai hình như cũng thức dậy. Nàng liền lên tiếng.
– Dậy thay đồ đi con. Xong xuống dưới ăn uống!
– Dạa!
Giọng nói uể oải và trạng thái đờ đẫn thiếu ngủ của con trai. Khiến Lan cũng bó tay. Nàng dậy trước, kiểm tra cơ thể mình một cách tỉ mỉ. Cũng may sau giấc ngủ, cơ thể hồi phục gần hết. Nàng chỉ hơi ê ẩm một chút ở chỗ sâu thẩm nhất. Còn lại mọi thứ đều bình thường. Nàng đứng dậy, đi đến va li, lấy một bộ váy chữ A quá đầu gối. Cùng với chiếc áo sơ mi màu nâu. Nàng cũng không quên lấy một bộ đồ lót khác cầm trên tay.
Sau khi lấy đồ xong. Nàng quay người liếc nhìn về chiếc giường. Thằng Dũng nó lại lăn ra ngủ tiếp. Nàng lắc đầu, đi về phía phòng tắm, để thay đồ. Thay đồ xong, nàng ra ngoài đến bên giường, lay người con trai rồi nói.
– Dậy đi con! Nhanh không mọi người đợi!
– … dạ! Nó uể oải ngồi dậy cùng cái xoa đầu của nàng. Xong lê lết đôi chân đến va li của nó lấy đồ để thay.
Trong lúc đó nàng lấy hộp trang điểm. Ngồi trên giường tút tát lại gương mặt của mình.
Hai mẹ con xong xuôi mọi thứ. Rồi cùng nhau ra ngoài. Vừa mới ra khỏi phòng, thằng con trời đánh của nàng lại dám dở trò bậy bạ. Đang nhiên nó bóp mông nàng một cách tự nhiên. Làm nàng giật nảy mình khi nó làm vậy. Nàng liền quay sang liếc nó với ánh mắt sắc lẹm và nghiêm nghị. Lúc này nó sợ, chạy luôn không dám đứng lại nghe nàng chửi.
Nhưng nàng không biết là. Phía sau có một người đã thấy cảnh đó của hai mẹ con.
Xuống sảnh, mọi người tập trung lại. Rồi ăn buffet ở khách sạn rồi quay lại phòng thu dọn đồ đạc. Xong sẽ tập hợp ra xe ra về. Chấm dứt chuyến du lịch 2 ngày 1 đêm chóng vánh. Trong lúc ăn cũng có một số người nói đến chuyện tiếng hét đêm qua. Cũng may là không ai biết tiếng hét đó phát ra ở phòng nào. Nàng vừa thấy sợ vừa thấy may. Cũng may phòng nàng với phòng chị em cách nhau 2 phòng. Nên chị em không nghe rõ tiếng hét là của thằng Dũng. Nếu không nàng cũng trả biết giải thích thế nào cho hợp lý.
Ăn sáng xong, mọi người tản ra, ai về phòng người nấy thu dọn hành lý. Từ lúc ăn xong, nàng đột nhiên không thấy thằng Dũng đâu. Không hiểu nó đi đâu. Nhưng nàng cũng mặc kệ. Nàng lên phòng một mình, để thu dọn hành lý trước.
Sau khi dọn dẹp hết đồ đạc xong. Đang ngồi nghỉ ngơi lúc và đang định lấy điện thoại gọi cho thằng Dũng xem nó đang ở đâu. Thì…
– Cốc cốc cốc!
Bên ngoài có người gõ cửa. Ai mà không gọi lại gõ cửa? Nàng đứng dậy ra ngoài mở cửa. Khi cánh của mở ra là cái Linh. Nàng liền hỏi.
– Có chuyện gì vậy em?
– Chị em mình vào trong đã. Lời nói và hành động đi vào phòng dứt khoát của nó khá khó hiểu.
Đi vào bên trong, nó đứng nhìn nàng một lúc. Làm nàng lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra? Tự nhiên nó gõ cửa mà không gọi? Xong lại vào phòng đứng im nhìn nàng mà không lên tiếng!
– Chị… nãy em thấy thằng Dũng… nó dừng hẳn mấy giây nhìn nàng rồi nói một câu làm nàng rùng mình, lo sợ… sờ mông chị ở hành lang. Chuyện đó là sao chị?
Cái Linh nó thấy cảnh thằng Dũng bóp mông. Giờ… phải giải thích sao… Dũng ơi mày giết mẹ con mình rồi… Hàng loạt suy nghĩ khác nhau xuất hiện ồ ạt trong đầu nàng. Đến giờ này nàng biết giải quyết vụ này như nào? Sau một lúc, nàng cố trấn tĩnh lại. Và lên tiếng phủ nhận.
– Em nhìn nhầm rồi! Làm gì có chuyện đó!
Cái Linh nàng với ánh mắt quyết đoán rồi lên tiếng.
– Em đứng đằng sau, sao có thể nhìn nhầm. Hay chị…
– Không như em nghĩ đâu! Nàng lập tức cắt ngang lời nó. Nàng sợ nó suy nghĩ đến chuyện kia.
– Thế là có chuyện đúng không chị? – Nó càng nhìn nàng quyết liệt hơn. Như muốn nhìn rõ tâm can nàng. Nhìn rõ mọi chuyện…
Nàng lúc này không biết tìm lý do gì. Gần như sụp đổ. Nói chính xác ra trong lòng nàng đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Nàng đang oán trách thằng Dũng dã man. Nhưng nàng vẫn cố gượng bề ngoài. Để không suy sụp trước mặt cái Linh, sẽ khiến nó suy nghĩ lung tung. Nàng vẫn chưa tìm ra lý do, mà cũng không dám đứng nữa. Sợ đứng nữa thì chân nàng sẽ uỵch xuống mất. Nàng đi đến bên giường ngồi xuống ủ rũ trước mặt cái Linh.
Linh nó đến bên cạnh nàng. Nhìn nàng rồi hỏi.
– Chuyện gì vậy chị?
Lúc này nàng chỉ muốn độn thổ khỏi thế giới này luôn. Nhưng… trước câu hỏi cái Linh nàng không biết trả lời như nào. Nàng suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ tìm cách cứu vãn.
– … Em coi như không thấy được không Linh? Nàng nói với giọng nài nỉ và ánh mắt đáng thương.
– Chả nhẽ thằng ranh kia nó… hiếp chị à?
– Mày bị điên à! Làm gì có chuyện đó!
Câu nói của nó như sét đánh ngang tai nàng. Cũng may nàng phản ứng kịp, lập tức phủ định chuyện đó. Nhưng nếu không tìm lý do khác mà cứ để nó suy diễn kiểu này. Sớm hay muộn thì…
Nàng kéo tay, bảo nó ngồi lên giường ngồi đối mặt với nàng. Nàng gồng mình, lấy hết sự bình tĩnh trong người. Rồi lên tiếng.
– Không có chuyện đó! Chị nói cho mày nghe nhưng mày phải giữ bí mật cho chị nhá?
– … Vâng! Nó phải suy nghĩ một lúc lâu mới dám lên tiếng đồng ý với nàng.
Nàng nhích người về phía nó. Thì thầm vào tai nó.
– Hôm qua… chị giúp nó… thủ dâm! Nàng cố gắng nói một cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất. Với nàng đây là cách duy nhất rồi. Chối cãi càng làm nó suy nghĩ lung tung. Thà nói giảm một cách nhẹ nhàng nhất là đáng tin nhất.
– Cái gì, nó bắt chị thủ dâm cho nó à? Nó đã nói giọng ngạc nhiên lại còn nói to. Khiến nàng rùng mình.
– Con này nói nhỏ thôi.
– Em xin lỗi, mà nó bắt chị làm à?
– Không… nàng cố tỏ ra bình thường nhất lên tiếng… nó bị cả đêm mà không ngủ được. Chị đành phải giúp. Chị Có Thế À! Nàng nhấn mạnh câu cuối như khẳng định không có chuyện loạn luân trong đó.
– Chị càng nói em càng rối. Sao tự dưng nó như thế cả đêm…
Nàng sợ nó càng suy luận, thì càng rắc rối. Nên lên tiếng cắt ngang.
– Mày im lặng, chị kể cho nghe…
Thấy nó im lặng và chăm chú nhìn nàng. Tai nó như vểnh lên để nghe chuyện… Còn nàng thì đang cố soạn văn một cách nhanh và hợp lý để kể. Nàng tỏ ra mọi chuyện rất bình thường rồi kể.
– Nó bảo nó bị vậy, là do bị mấy chú ép uống bia. Từ lúc đó nó đã có vấn đề rồi. Xong về phòng chị thấy nó cứ lạ lạ nên hỏi. Mãi nó mới nói… nàng dừng lại nhìn xem thái độ nó rồi mới tiếp… nên chị bảo nó vào kia mà làm! Nói xong thì nàng chỉ tay vào phòng tắm bên cạnh. Đang định kể tiếp nó đã lên tiếng trước.
– Ủa chị đồng ý cho nó thủ dâm à?
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra một chuyện rồi trả lời nó.
– Mày quên là chị từng kể nó từng xem sex với thủ dâm trước đó rồi à?
– À… em quên mất… Nhưng sao chị không để nó tự làm, mà giúp làm gì?
– Thì tao đang kể mà mày chen mồm vào đấy con kia… nàng gắt gỏng với nó.
– Hì! Thôi chị kể nốt đi. Nó chỉ biết cười trừ, nài nỉ nàng kể nốt.
– Chị thấy nó ở trong đó hơn tiếng không thấy ra! Mới vào hỏi thì thấy… nàng không nói nữa vì đang định nói nó ở truồng nhưng thôi… nên hỏi sao lâu vậy? Nó bảo quên mang điện thoại, không có phim thì không làm được… Chị bảo nó cố tưởng tượng mà làm. Nhưng nó bảo kiểu gì cũng không ra. Ban đầu chị định đưa điện thoại của chị cho nó. Nhưng điện thoại chị có bao nhiêu thứ. Nó xem cái đó chẳng may bị hack thì chết nên không đưa.
Nàng không nói nữa, nhìn thẳng vào mắt nó xem thái độ của nó. Có vẻ nó tin những lời nàng nói. Và cũng không dám lên tiếng nên nàng mới tiếp tục.
– Mà nhìn chỗ đó của nó… nó cứng ngắc. Chị chả biết làm gì, cứ để vậy thì chả biết đến bao giờ nó mới xong. Nên chị bảo nó đứng im, rồi chị dùng tay… mấy cái là ra. Vậy Đó!
Nàng kể xong rồi lặng im xem tình tình tiếp theo. Cái Linh tập trung quá đà mà quên là chuyện đã hết. Nó ngồi lúc mới nhận ra hết chuyện rồi hỏi.
– Chỉ vậy thôi à chị?
Thay vì trả lời nó nàng lại chơi trò tâm lý, hỏi ngược lại nó.
– Thế mày nghĩ còn gì nữa hả con này?
– Hihi! Thế mà em sợ nó làm gì chị.
– Mày bị điên à! Chị có điên đâu để nó làm mấy chuyện đó! Nàng tỏ ra bình tĩnh nhất để đối đáp với nó… Chỉ là chị sợ mọi người biết xong nhìn nó kiểu biến thái này nọ. Nên không muốn kể cho ai nghe chuyện đó.
Nàng đang thao túng tâm lý nó bằng cách tỏ ra tự nhiên nhất. Chỉ coi đó là chuyện xấu hổ của tuổi dậy thì. Sợ người lạ khinh thường con trai mình. Chứ không có chuyện gì to tát, bậy bạ như nãy nó nghĩ.
– Em biết rồi, em không kể cho ai đâu. Nhưng chị bảo nó bị từ lúc ở quán ăn. Thì nó cửng mấy tiếng đồng hồ luôn thì kinh thật.
Nó bây giờ từ thắc mắc chuyển sang tò mò chuyện bậy bạ. Nàng biết tính nó nói kiểu thẳng tắp ít khi kiêng dè. Nên không bất ngờ khi nghe nó thốt ra lời đó.
– Cái con điên này, mày lại tò mò mấy chuyện đó. Không phải tại mấy lão trong đài cho nó uống bia, thì là gì có chuyện đó!
Nàng đang được đà, nên tiếp tục chuyện một cách tự nhiên. Để cho đỡ bị nghi ngờ.
– Nói thì nói vậy. Nhưng mấy tiếng thật à chị? Hihi!
– Ai mà biết. Mày đi mà hỏi nó? Nàng liếc mắt, lườm nó mà gắt gỏng.
– Ok! Tý nữa em hỏi nó… haha.
– Con điên này! Mày muốn nó độn thổ luôn hay sao mà còn định hỏi nó nữa?
– Hihi, em trêu tý thôi!
Lúc này nàng mới yên tâm một chút. Nhưng trong lòng vẫn lo sợ. Sợ nó còn suy diễn lung tung không? Có điều nàng còn thấy vô lý khi kể xong. Nhưng không thấy nó đoái hoài đến, không biết sau này nó có nghĩ lại không. Chuyện thằng Dũng nó bóp mông nàng với chuyện nàng kể. Gần như chả liên quan gì…
Đang suy nghĩ, thì nàng để ý nó đang nhìn xung quanh. Không biết nó đang tìm manh mối hay chỉ là ngó nghiêng xem phòng ốc thế nào. Với ánh mắt của biên tập viên thực địa. Chuyên đi xác minh sự thật hay tìm manh mối là nghề của nó. Làm nàng hơi run, tuy nàng đã đề phòng và xử lý mọi thứ rồi nhưng vẫn sợ. Nàng giả vờ như không thấy ánh mắt dò xét xung quanh của nó, lên tiếng hỏi.
– Mày sắp xếp xong đồ chưa, mà còn ngồi đây con này?
– Rồi chị! Xong em mới sang tìm chị mà… nó tự nhiên nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ rồi lên tiếng hỏi câu quái gở… Chim thằng Dũng to không chị… hihi!
– Địt mẹ con điên này! Ai lại hỏi mấy câu này? Tuy nàng đang cố bình tĩnh để tỏ ra không có chuyện gì. Nhưng nghe hỏi cũng phải văng tục với nó.
– Hì! Em tò mò tý có gì mà căng. Trước em sờ suốt còn lạ gì… hihi!
– Hồi đó nó còn bé, giờ mày lại hỏi vậy, sao chị không chửi cho được. Ví von lung tung.
– Thì chị em mình kể suốt mà.
– Nhưng là lúc đó nó còn bé, con điên này.
– Giờ nó vẫn còn bé mà, hihi! To không chị? Nó hỏi xong liền sà vào lòng nàng, cù lấy cù để. Làm nàng nhột đến cười ra nước mắt.
– Con điên này, bỏ chị… ra…
– Thế chị phải cho em biết nó to không? Không em cù đến khi biết đáp án mới thôi.
– To! Được chưa… bỏ chị ra nào…
Lúc này nó mới dừng lại nhưng tay vẫn để trên người nàng. Nó lại tiếp tục câu hỏi tò mò của nó.
– To như nào chị! Mặt nó thì hớn hở khi hỏi câu hỏi vô cùng tục tĩu đó.
– Tao nhìn qua sao tao biết bằng nào. Nàng cũng chỉ biết theo câu chuyện của nó để nó bớt thêm chút nghi ngờ nào. Thì hay chút đó.
– Chị… sờ vào rồi! Ước chừng đi, không em cù tiếp đấy.
– Con điên này! Sao tao ước chừng. Mày đi mà hỏi nó ý!
– Ok chị!
Nó trả lời dứt khoát. Mà đứng dậy cũng dứt khoát ngay lập tức. Khiến nàng cũng bất ngờ lên tiếng ngăn cản.
– Con này, mày định đi hỏi cháu nó thật à?
– Thì chị bảo em đi hỏi mà?
– Mày đừng có trêu nó. Không nó lại làm sao khổ chị ra.
– Nhưng mà em tò mò lắm… hihi! Nó vẫn cố chấp muốn biết kết quả. Làm nàng cũng phải lựa lời để trả lời.
– Con điên! Chắc bằng lon nước…
– Cái gì? Thế khác gì bọn tây đen! Nó ngồi xuống nhìn nàng trong bất ngờ.
– Mày nhìn thấy của bọn tây đen rồi à mà ví von? Nàng hỏi vặn lại nó.
– Đâu! Em nghe kể thôi à. Nhưng nó to đến vậy à?
– Chắc tầm cái… lon nước yến hay uống. Mà chị cũng chịu… chị thấy có tý à!
– Con nào mà yêu nó thì… Bụp! Nàng cầm cái gối bên cạnh, đập thẳng vào mặt nó rồi quát.
– Mày còn nghĩ đến cả chuyện đó nữa à! Thôi biến về phòng không thì bảo. Nhanh không mọi người đợi.
– Hihi! Vậy chào chị yêu!
Lúc nó ra khỏi phòng nàng mới thả lòng và yên tâm một chút. Cũng may nó nghe thôi chứ không vặn vẹo gì. Nếu không thì thực sự nàng với thằng Dũng chỉ còn con đường chết. Dũng ơi là Dũng, Con ơi là con!
Nàng vội lấy điện thoại ra. Nàng không dám gọi điện thoại cho thằng Dũng. Tại nãy nàng nói dối nó không mang điện thoại. Giờ để ai thấy nó cầm điện thoại mà cái Linh biết thì xong việc. Nàng chỉ dám nhắn tin. ” Về phòng ngay! ” ” Mà không đc để ai thấy con cầm đt biết chưa? “. Nhắn tin xong, nàng chỉ khấn trời cầu mong, nó thấy và làm đúng những gì nàng nhắn.