Phần 38
Trong hai ngày tiếp theo, sau khi nghe lý do thật sự của việc ngoan ngoãn, cố gắng suốt hai tháng vừa rồi của thằng Dũng là gì. Lan hoàn toàn rơi vào bế tắc, cứ tưởng mọi chuyện đã chấm dứt nhưng… Rất nhiều câu hỏi vì sao… Trong đầu Lan mà không có câu trả lời. Tại vì tất cả chỉ có một câu trả lời duy nhất, nhưng Lan không muốn chấp nhận câu trả lời đó. Đã thế hai ngày này, Lan luôn phải tỏ ra vui tươi mỗi khi bạn bè, đồng nghiệp chúc mừng con trai nàng. Có người còn xin cách dạy con khéo của nàng. Lan chỉ cười, chứ trong lòng cực kỳ rối như mớ bồng bông.
– Renggg… Điện thoại rung lên một cái thông báo có tin nhắn Zalo. Lan cầm điện thoại lên, bấm vào Zalo thì rất sốc. Đó là tin nhắn của cô giáo chủ nhiệm của thằng Dũng. Tin nhắn hỏi… ” Lan à, thằng Dũng bị gì à… Sao nó nghỉ hai ngày rồi mà không ai đến xin phép vậy e? “… Thằng Dũng nó không đi học, tại sao lại như thế được? Tuy hai ngày này hai mẹ con không trò chuyện gì với nhau. Nhưng sáng ra nàng vẫn thấy nó đi học mà? Đó là suy nghĩ lởn vởn trong đầu nàng lúc này. Nàng nhắn lại… ” Nó bị ốm, e tưởng nó gọi điện xin phép chị rồi. Chị cho nó nghỉ nốt hôm nay nhá. Em cảm ơn. “… Nàng lấp liếm việc bỏ học cho con trai, cũng may nó là học bá của trường nên được thầy cô ưu đãi. Nếu không thì còn lâu mới được cô giáo hỏi thăm nhẹ nhàng như thế này. Sau khi được đáp trả bằng từ… Ừ… Nàng lại cảm ơn thêm lần nữa. Rồi quay trở lại câu chuyện đang dang dở trong đầu. Nó không đi học thì cả ngày nó đi đâu? Hôm nọ nó nói nàng mặc kệ sống chết của…
Nó? Nó lại định giở trò gì nữa đây… vvv!!!
– Con ơi là con… Nàng lẩm bẩm oán trách con trai mình. Vì sao lại khiến nàng lo lắng, sợ sệt và tội lỗi thế này cơ chứ.
Sau bữa tối, Lan rửa bát đũa, lau bàn ghế xong ngồi một mình trong căn bếp. Suy nghĩ đến việc làm của con trai. Giờ chỉ còn một câu hỏi duy nhất trong đầu nàng lúc này. Không còn những câu hỏi vì sao, tại sao theo nàng suốt hai ngày vừa rồi. Nhất là sáng nay sau khi biết tin nó trốn học. Câu hỏi đó là… “Đồng ý hay Không! Chuyện nó đề nghị hai hôm trước!”… Một bên sẽ đi vào bóng tối không biết bao giờ mới thấy ánh sáng. Một bên dẫn đến đâu nàng không hề biết, chỉ biết rất có thể con đường đó dẫn đến cái kết bất hạnh mà nàng lo sợ. Nàng ngồi đó, trầm tư, chán nản, cố tìm nút thắt cho câu hỏi trong đầu. Nhưng rất khó…
Đi ra ngoài thì nàng thấy chồng đang cầm laptop làm việc, bên cạnh Tivi đang bật với chương trình thời sự. Nàng nhìn chồng với ánh mắt đầy suy tư và buồn bã. Nàng đi lên lầu, nhưng không phải tầng của nàng, mà là tầng của con trai. Nàng đi một mạch lên căn phòng đầy tội lỗi và… Nàng đứng trước cửa phòng với cánh cửa bắt đầu đóng chặt từ hai ngày trước. Nàng đứng đó, nhìn cánh cửa gỗ sậm màu một lúc. Rồi mới vặn tay nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa chốt bên trong. Nàng đành phải gõ cửa và gọi.
– Cốc! Dũng mở cửa cho mẹ!
Cánh cửa trước mắt nàng, mất một lúc sau câu gọi mới được mở chốt. Nàng nghe… Tạch… cái là biết nó đã mở chốt. Nàng vặn cửa rồi bước vào căn phòng, vừa bước vào nàng đã cảm nhận được không khí bên trong bao phủ sự lạnh lẽo, u ám. Thằng Dũng thì cứ ngồi ở bàn, cắm mặt vào quyển sách gì đó trước mặt nó, mà không quan tâm nàng. Nàng cố gắng bình tĩnh và nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nó. Xoa đầu nó một cách dịu dàng và hỏi nhỏ.
– Sao hai hôm nay con không đi học vậy?
Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng là sự thờ ơ của thằng Dũng. Nó mặc kệ nàng có xoa đầu hay hỏi gì, cứ như người điếc, mù, chỉ chăm chăm vào việc của nó. Thấy thái độ đó nàng thật sự muốn tức giận. Nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó không cho nàng tức giận. Nàng lại cố hỏi lại thêm lần nữa, lần nữa nhưng vẫn bị đáp lại bằng sự thờ ơ như cũ. Lúc này nàng thật sự không kiềm chế được nữa, cơn giận nàng đã tỏa ra xung quanh. Làm không khí xung quanh căn phòng nóng rực bởi cơn giận sắp tới. Nàng nắm chặt đầu thằng Dũng, bẻ mạnh nó quay về phía nàng rồi hỏi to.
– Sao Con Bỏ Học… Từ lời nói cho đến ánh mắt của nàng đầy sự hung dữ. Nhưng không chỉ có nàng đang giận. Thằng Dũng cũng thế, ánh mắt nó nhìn nàng hung dữ không kém, một chín một mười với nàng. Rồi nó cũng quát lên.
– Đấy Là Chuyện Của Con. Mẹ không Cần Xía Vào. Mẹ Cút Đi!
– BỐP… Một cái tát cực mạnh vào má con trai. Trên má hiện rõ vài ngón tay và một vùng da đỏ lừ. Ánh mắt thì hằn lên tia máu nhìn thẳng vào Lan. Cả hai mẹ con nhìn chằm chằm vào nhau với ánh mắt tức giận và hung dữ.
– Hai mẹ con có chuyện gì vậy… Chỉ đến khi một giọng nói từ dưới nhà vọng lên. Cả hai mới thôi nhìn nhau. Thằng Dũng thì quay lại phía bàn với bộ mặt cay cú. Còn Lan thì đi về phía cửa rồi nói vọng xuống nhà trả lời chồng.
– Không có gì đâu anh!
Nói xong Lan đóng cửa phòng lại. Rồi quay người, thì nhìn thấy bóng lưng ủ rũ của con trai. Trong lòng nghĩ thầm… “Có phải mình nặng tay rồi không?”… Rồi từ từ bước lại gần con trai. Đặt tay lên đầu nó định xoa an ủi, nhưng lần này cái đầu đó đã chống cự lại, nó lách sang trái để né tránh cái tay của nàng. Với sự cố gắng, nàng cũng giữ được cái đầu đó yên một chỗ, rồi xoa xoa và lên tiếng.
– Mẹ xin lỗi! Nhưng con ăn nói như thế với mẹ mà được à… nàng dừng lại xem con trai có trả lời lại không, nhưng nó chỉ im lặng nên nàng tiếp… Con định cứ thế này hả? Bỏ học để dọa mẹ… Thế còn trò gì nữa không? Mẹ lại sợ anh quá đi cơ!!
Vừa nói, vừa xoa đầu cậu con trai một cách dịu dàng. Nhưng đáp trả lại nàng là một bức tượng không nhúc nhích gì. Tuy có hơi giận, nhưng nàng biết giờ không phải lúc cương với con trai. Xoa xoa cái đầu cố chấp, hỏi đi hỏi lại như cái máy ghi âm bên tai con trai. Cuối cùng cũng khiến nó không thể chịu được lên tiếng.
– Thôi Mẹ Ra Đi, Con Không Muốn Nói Chuyện Với Mẹ.
– Nói bé thôi, con đang chửi mẹ à mà nói to như vậy… nàng cũng gắt gỏng lại, nhưng một cách nhẹ nhàng hơn… Không muốn nói cũng không được. Giờ phải làm rõ mọi việc… nàng đi về phía giường của nó, ngồi xuống nói tiếp… Quay lại đây nhìn mẹ này! Muốn nói gì thì cũng phải nhìn mẹ mà nói!
Nàng ngồi vắt chân với khoanh tay trước ngực, đợi. Phải hơn phút sau thằng Dũng mới quay sang nhìn nàng. Lúc này nàng mới thấy bộ mặt vừa chán, vừa ủ rũ, lại có chút giận dỗi. Nàng chỉ biết lắc đầu nhẹ cái rồi hỏi.
– Con định dở trò trẻ con đấy dọa mẹ à?
– Con không dọa, con chán học rồi. Con cố gắng vậy để… mà chả được gì. Con chán lắm rồi, mẹ mặc kệ con đi.
– Không được gì là sao. Cả một tương lai sáng lạn phía trước. Con biết bao nhiêu đứa muốn được…
– Con không cần những thứ đấy. Con Cần…
Nó cắt ngang lời nàng để nêu rõ quan điểm và mục đích của nó. Nhưng nàng cũng không để nó nói thẳng toẹt ra. Lập tức cắt ngang lại câu nói của nó bằng ánh mặt mở to và hung dữ. Thấy nó cụp mặt xuống không nói nữa nàng mới nói.
– Con định cứ thế này sao… nàng hạ chân và tay xuống, nhích lại gần về phía con trai tiếp… Con phải biết chuyện kia là… không đúng. Tại mẹ lỡ, khiến con ra nông nỗi vậy. Nên mẹ mới cắn răng chịu đựng vì muốn con không phạm phải lỗi lầm gì khác. Nhưng giờ con đã không chịu hiểu ra… lại còn đòi hỏi quá đáng hơn là không được. Mẹ có thể giúp, nhưng không phải như cách con đang nghĩ hiểu không?
Nàng nhìn đứa con trước mắt một cách mong chờ. Mong nó hiểu những gì nàng nói mà biết điểm dừng. Và ngồi đợi câu trả lời…
– Con biết… nhưng nó thật sự khó chịu… Không làm thì con nghĩ con chết mất. Đầu con… chỉ muốn điều đó. Con… con… con…
– Sao nào?
– Hay mẹ… giúp con như cũ được không? Con không đòi hỏi nữa.
Nhìn đứa con ngốc nghếch, đáng thương trước mắt. Lan cảm thấy mọi lỗi lầm đều do mình. Nàng là người bắt đầu trước, giờ nó lại là người gánh chịu hậu quả. Cái tuổi của nó… sao nàng lại không biết sự khó chịu nó nói như nào được chứ.
– Cái đó để mẹ nghĩ đã? Giờ con cứ ngoan ngoãn, nghe lời thì mẹ giúp mọi lúc… Vừa dứt câu nàng lập tức nhận ra nãy mình buột miệng nó sai. Sao lại là mọi lúc??? Nhưng lời đã nói như bát nước đã đổ đi. Nàng đang chửi rủa chính mình trong đầu. Sao không suy nghĩ trước khi nói…
– Thật à mẹ! Mẹ nói rồi đấy nhá!
Đúng như nàng nghĩ. Chỉ lỡ lời một tí thằng con trai nàng đã như cá gặp mồi. Đớp ngay mà không chần chừ gì, lại con vui vẻ ra cả mặt. Nàng chỉ biết thầm trách chính mình. Nàng đứng dậy, rồi nói.
– Cứ vậy đi! Mai liệu hồn mà đi học lại cho tôi biết chưa?
– Dạ!
Nói xong nàng lập tức bước đi. Mở cánh cửa giải phóng nốt không khí u ám lúc đầu đi. Để đón chào sự vui vẻ, hứng khởi trở lại với con trai. Còn nàng thì lại là sự oán trách mình và lo lắng cho tương lai sau này…
Sau khi bóng hình mẹ biến mất khỏi bức tường. Dũng thầm nghĩ cũng may lúc nãy hắn đã lùi một bước. Chứ không thể cương quyết như ý định ban đầu. Ép mẹ phải đồng ý yêu cầu của bất kể giá nào. Chỉ sợ đã hỏng việc, giờ hắn phải bắt đầu một cách từ từ chứ không nóng vội được. Cú tát đã làm hắn nhận ra mọi thứ, nóng vội đồng nghĩa là cút. Dù biết điểm yếu của mẹ chính là hắn. Nhưng dồn mẹ đến đường cùng thì không biết chuyện gì xảy ra. Phải đổi cách tác chiến khác, phải khiến mẹ mê mệt, van xin hắn. Chứ không phải là cưỡng ép nữa…