Phần 4
Tối hôm đó, Quỳnh tự tay nấu những món ăn mà chồng ưa thích, Quỳnh dọn mâm cơm ra bàn và chờ chồng về…
Chồng Quỳnh về, Quỳnh ra cửa xách đỡ chồng cái túi và nhẹ nhàng:
– Anh đi tắm đi rồi ăn cơm.
Chồng Quỳnh hỏi:
– Con đi đâu rồi em?
Quỳnh bảo em muốn có thời gian yên tĩnh bên anh nên gửi lên bà ngoại rồi.
– Vậy hả?
Chồng Quỳnh chạy lại bế bổng Quỳnh lên và hôn chùn chụt:
– Nhất bà xã của tôi…
Quỳnh ôm cổ chồng và hôn lại:
– Thôi anh đi tắm đi nhé…
Bữa tối trôi qua thật lãng mạn, Quỳnh thắp nến và nhìn chồng âu yếm, Quỳnh cố gắng tỏ ra tự nhiên, Quỳnh rót rượu cho chồng và mình… Ăn xong, chồng Quỳnh nói: Thôi em cứ để mâm đấy, mình đi nghỉ đi… anh cũng thấy muốn nghỉ rồi… chồng Quỳnh đi đánh răng và vệ sinh, vừa đi vừa hát… Quỳnh khẽ mỉm cười…
Đêm đó Quỳnh đã chiều chồng 3 lần liền… cả ba lần đó Quỳnh đều như cố gắng để thỏa mãn chồng thôi, không hiểu sao Quỳnh không có cái cảm giác bồng bềnh như mọi khi nữa, có cái gì đó thiêu thiếu… Mỗi lần chồng Quỳnh vân vê, hôn mút liếm vú Quỳnh, cửa mình của Quỳnh lại rướn lên, tay Quỳnh ôm lấy đầu chồng và nhè nhẹ đẩy xuống, nhưng chồng Quỳnh cũng chỉ hôn đến rốn rồi lướt qua đùi Quỳnh rồi lại lao lên, cắm mặt vào vú Quỳnh thôi…
Có lẽ do được sếp Sơn khám phá bằng lưỡi tại khu vực ấy, mà Quỳnh thèm được chồng làm như thế, Quỳnh không dám nói với chồng là muốn được như vậy. Chồng Quỳnh đã chiến đấu 3 hiệp không mệt mỏi và lăn ra ngủ. Còn Quỳnh, Quỳnh không thể ngủ được… nằm trằn trọc mãi… Quỳnh ngồi dậy ra ban công ngắm bầu trời… mãi rồi cũng chán, Quỳnh bật máy tính vào mạng check mail.
Có thư! Quỳnh mở ra thì ra đó là thư của sếp Sơn: Quỳnh ơi, em có an toàn không? Anh cũng không biết tại sao anh lại như thế với em nữa, có lẽ là do em đẹp quá, khiến anh không cưỡng lại được, em xem lại đoạn film này nhé! Anh cũng vừa nhận được không biết ai đã quay nó! Anh xin lỗi em!
Quỳnh không thể tin vào mắt mình nữa, đoan film đó quay cảnh Quỳnh đang trần truồng hân hoan ôm sếp Sơn… Quỳnh rùng mình… thế là hết… hết thật rồi… Quỳnh vội vàng xóa thư đó đi, ngồi chết lặng hàng giờ.
Sáng hôm sau, Quỳnh đến công ty từ rất sớm hy vọng gặp ngay sếp Sơn để nói rõ chuyện này. Cả đêm qua Quỳnh thao thức trằn trọc không thể chợp mắt được chút nào đầu cô luôn thấy có hình ảnh của sếp Sơn trần truồng đè chặt cô rồi khuôn mặt của chồng cô đang giận dữ và luôn miệng đay nghiến cô.
– Con đĩ… hóa ra mày như vậy… thế mà tao tưởng cao sang lắm.
Quỳnh ngồi chờ mãi, thỉnh thoảng có người đi ngang qua là cô giật mình ngó xem có phải là sếp Sơn không, mỗi lần như vậy tim cô lại nghẹn lại. Mọi người đều ngạc nhiên vì hôm nay Quỳnh đến sớm với khuôn mặt sầu bi như vậy.
Cuối cùng thì con người mà cô chờ đợi cũng đã đến, không đợi sếp Sơn vào hẳn trong phòng cô đã chạy lại và nói:
– Anh Sơn, tôi muốn nói chuyện với anh.
– Ah. Quỳnh đấy ah? Vào đây em.
Khuôn mặt sếp Sơn thật thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến cô lại càng tức giận, thật là con người bỉ ổi. Không thể chịu được nữa, vừa khép cửa là cô nói luôn:
– Anh Sơn… Tôi thật sự không thể ngờ được anh lại bỉ ổi đến vậy. Anh… anh… đúng là…
– Chuyện gì em cứ bình tĩnh đã…
– Anh làm như vậy mà bảo tôi lại bình tĩnh ah?
– Anh biết em sốc, em lo lắng nhưng anh còn lo lắng gấp mười lần em.
– Anh thì lo lắng cái gì? Đồ đểu giả, bỉ ổi.
Khi ở nhà Làm đã chuẩn bị sẵn hết tất cả những ngôn từ khủng khiếp nhất để chửi thằng đàn ông đểu giả nhất, hèn hạ nhất, biến thái nhất.
– Em cứ bình tĩnh, ngồi xuống nghe hết câu chuyện đi đã chứ.
– Anh thì có chuyện gì mà nói – Quỳnh ấm ức nói.
– Em cứ ngồi xuống và nghe anh. Anh cũng là nạn nhân như em. Anh thừa nhận là đêm đó anh không kiềm chế được vẻ đẹp của em nên… Khi anh nhận được đoạn phim đó anh rất sốc vì không chỉ có em mà còn có cả anh nữa. Thằng nào đó đã quay lén anh và em, hắn đang đòi anh phải trả 100.000USD thì nó mới giao bản gốc. Anh đang đau đầu đây.
Quỳnh nghe thấy sếp Sơn nói mà cô đi từ cú sốc này đến cú sốc khác. Thật sự anh ta cũng như mình không hay anh ta nói dối. Không thể tin được, làm gì có ai biết được mà lại làm vậy cơ chứ.
– Em không tin phải không? Hắn mới giao cho anh một đoạn phim và hẹn anh chiều nay đến địa điểm giao tiền và nhận lại bản gốc.
Nói đến đây sếp Sơn mở chiếc cặp đen và sếp cầm đến theo khi đến chỗ làm. Cô thấy những tập đô la được buộc cẩn thận. Có lẽ đúng vậy chăng. Vậy là ai nhỉ?
– Em không tin.
– Em không tin cũng được, tùy em. Thôi em ra làm việc đi.
Chần chừ trong giây lát thực sự bây giờ Quỳnh không biết mình sẽ phải làm gì nữa. Bây giờ mà lộ ra thì cô không còn mặt mũi nào mà nhìn gia đình và mọi người. Nhưng bây giờ bỏ công ty thì không thể được.
– Có chuyện gì vậy em? Thấy Quỳnh chưa đi ra khỏi phòng sếp Sơn hỏi khẽ.
– Hay chiều anh cho em đi cùng.
– Để làm gì? – Ngước cặp mắt lên nhìn Quỳnh. Quỳnh thấy như đôi mắt đó xuyên thấu vào trong tận tim của cô, soi tận đáy lòng thấy sự hoảng sợ cực độ của cô.
– Em cũng không biết… nhưng em thấy mình nên đi cùng anh.
Sau hồi đăm chiêu suy nghĩ, sếp Sơn cũng gật đầu và nói:
– Thôi được em cứ ở ngoài đó làm việc khi nào đi anh gọi.
Bây giờ thì Quỳnh còn đầu óc đâu để làm việc nữa cơ chứ nhưng đành vậy thôi biết làm sao được. Nhưng Quỳnh đâu biết khi cô vừa đóng cửa phòng sếp Sơn lại thì Sơn đã khẽ mỉm cười và nói một mình:
– Quỳnh ơi, em chạy đâu cho thoát. Em sẽ là của anh.