N… N sinh ra trong một gia đình nho học, cả cha và mẹ N đều là giáo viên, trong thời kỳ kháng chiến ác liệt cha mẹ N vẫn miệt mài đem con chữ cho các em học sinh. Trong một lần dạy học, cha N mất khi trường bị đạn pháo cày nát, từ đó một mình mẹ N nuôi N khôn lớn.
Chiến sự đến hồi khốc liệt rồi hòa bình cũng bắt đầu tràn về, Cu N ngày nào đã là một chàng trai 16 cao to khỏe mạnh. N vẫn là một học sinh xuất sắc về nhiều lĩnh vực, khi còn là học sinh trung học N đã chế tạo ra những ứng dụng cực kỳ hữu hiệu cho gia đình và làng xóm, ngày đó vẫn chưa có nhiều cơ chế đãi ngộ nên tài năng N chỉ được thầy cô ghi nhận là vậy.
Hai mẹ con trong căn nhà cấp 4 tuềnh toàn, căn nhà vỏn vẹn có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, gian nhà bếp thì dựng xa ra cạnh chuồng ga và gần cái giếng. Vẫn như khi bé dại, hai mẹ con vẫn ngủ chung giường… Mẹ N đẹp, ai cũng nói vậy, bà đẹp nên khi chồng mất cũng nhiều anh trong làng đến thăm nom, dạm ngỏ, nhưng cô giáo một con nõn nà vẫn một mực khước từ. Nói vậy thôi, nhưng nghe đâu bà có qua lại với một ông thầy giáo, rồi khi chiến tranh diễn ra ác liệt ông cũng hi sinh, bà đinh ninh mình mang một cái số đoản phu nên bà nhịn luôn từ đó.
Vừa hòa bình nên kinh tế ai cũng khó khăn, nước nhà nhiều nơi nạn đói vẫn hoành hành, chế độ bao cấp hà khắc khiến kinh tế nông dân kiệt quệ. Giáo viên vẫn đi dạy, hàng tháng vẫn đều đặn nhận một xuất trong cơ chế chia đều, chia đến nổi hạt tiêu cũng ngồi đếm. Quần áo muốn may cũng phải xin, con gà muốn giết cũng làm đơn “mổ gà”, nói chung gia đình nào khấm khá cũng chỉ có cái gọi là… còn lại hầu hết đều như nhau cả.
Trong một đêm mưa, mái nhà bị bục một lổ, vậy là hai mẹ con hì hục sửa lại, quần áo ướt mèm. Mùa mưa, quần áo trong nhà ướt cả, mà mổi người cũng chỉ có hai ba bộ thay qua lại. Cô giào trẻ không còn đồ mặc nên mặc tạm cái áo dài độc nhất dành cho việc đi dạy, còn cu cậu cũng ngủ trần với cái quần âm ẩm. Tiết trời se se lạnh, với cái quần ẩm ướt cu cậu khó ngủ, N quay qua ôm mẹ, bầu vú no tròn mềm mại nằm dưới cánh tay cậu, N đưa tay sờ nhè nhẹ, cũng bình thường mà vì từ nhỏ N vẫn làm vậy, đến khi lớn tồng ngồng rồi mà cu cậu vẫn không bỏ cái thói quen “măn vú mẹ”. Lúc nãy, mẹ đừng ngoài mưa vịn cái vách cho N cột lại cái mái nhà, thế nên N không ướt nhiều chỉ co mẹ thì ướt hết cả.
Một cái gì đó rất bản năng, N lướt tay xuống bụng rồi nhanh chóng lướt qua bụng…
Xột xoạt, cái gì đó nằm dưới cái mền mỏng trơn trơn làm N háo hức lạ. N rùng mình, cơn mơ bất chợt ùa về, có phải bản năng giống đực hay không, vì sao chưa một lần nhìn thấy cái đó của phụ nữ… Ah, không, có một lần N nhìn thấy mẹ tắm phía sau nhà, N thấy cái đó… Và nhiều đêm N mơ thấy mình làm chuyện gì đó kỳ lắm, lạ lắm khiến chàng khó chịu. N kéo cái mền đắp ngang bụng Mẹ ra… Không có quần, à phải, cái quần đen còn ướt nên mẹ chàng vẫn treo ở cái bếp than đang ngun ngun lửa, cả bộ đồ để N đi học ngày mai. Chiếc tà áo dài trước được mẹ chàng cẩn thận kéo qua hai chân, vòng xuống dưới che lại…
N như phát dại, đưa tay sờ sờ… Chao ôi, cái cảm giác kỳ lạ lắm, không phải lần đầu… Uh, N cũng vài lần vô tình sờ vào đây.
Xoẹt… Chiếc tà áo dài lướt qua khỏi cái mông no tròn của cô giáo mơn mởn tuổi ngoài 30 đầy dục vọng.
Trời ơi… N kêu lên thành tiếng, cái đó hiện dưới ánh đèn dầu như người ta lạc vào một tòa lâu đài cổ với vô số ngọc ngà châu báu giấu mình dưới tấm màn đen của trời đêm để rồi hiện ra lung linh dưới ánh đèn dầu leo lét. N như phát rồ, phát dại, N vồ lên cái đó, những cọng cỏ mướt rượt chứ không quắt queo như những sợ lông trên người hắn.
Giấc mơ ùa về, sao giống thế không biết, hắn làm theo giấc mơ, hắn lướt tay xuống theo chiều những sợi lông… Mềm… Hắn thấy mềm và ướt, cái khe… Ôi cái khe mà trong giấc mơ hắn đã thấy… Ah, đúng rồi, lúc thấy mẹ tắm chả biết sao hắn lại cứ nép mình vào vách xem, hắn thấy mẹ vạch cái khe ra rồi dùng nước dội vào rửa rửa… Xâu chuỗi lại nên thành giấc mơ.
Hắn đang chà chà thì ngón tay hắn lọt vào trong rồi theo chiều mời gọi nó đi sâu vào vùng đất lạ. N rùng mình vì cái gì đó sâu thẳm trong người mẹ hắn, sao phụ nữ lại có cái hang như thế… Hắn tự hỏi, vậy cái gì có thể vào đây… Đúng là chỉ có một thứ trên thế gian này mà tạo hóa đã dựng nên.
Về phần bà Vân, cô giáo Vân… Trời mưa rả rích với căn nhà đơn sơ khiến bà khó ngủ, trong cơn mơ màn bà nhận ra một điều gì đó kỳ lạ trên cơ thể mình. Bà nằm mơ chăng, không biết nữa nhưng cái cảm giác này, bà còn nhớ … Đúng rồi, bà là giáo viên giạy giỏi nhưng bà không hoàn hảo như sắc đẹp bà đang may mắn nhận được từ tạo hóa. Bà nhớ về cảm giác xưa, một lần cả trường không một bóng người, bà nằm lên cái giường tre mà nhà trường làm để giáo viên hay học sinh có ốm đau gì nằm tạm. Bà lim dim ngủ, bà nghe ngực mình có cái gì đó dao động, chổ đó có con vật gì phá phách, bà lim dim mắt. Đúng rồi, anh ta chứ ai, anh ta là thầy giáo đẹp trai nhất trường, anh ta có vợ và hai con. Có lần anh ta bảo:
– Đúng ra anh với em lấy nhau mới xứng.
Vân cười không nói… Ừh thì cả hai đẹp nhất trường mà.
Sao lại anh ta, anh ta là bạn rất thân của chồng Vân, cả hai nghe đâu cùng đi tán cô thôn nữ duyên dáng nhưng chồng Vân rút lui và sau đó lấy Vân… Thế mà giờ đây. Vân nghe cơ thể mình mát rượi, cái áo đã bị cởi cúc để lộ bầu ngực căng đầy, Vân muốn làm một điều gì đó nhưng mọi thứ trong người như chống lại nàng. Một ngón tay đã lách vào cơ thể nàng, anh ta thở hùng hục rồi cười, Vân vẫn hé mắt nhìn hắn, anh ta đắc chí lắm vì Vân đã tràn nước lênh láng.
– Hự…
Vân hự lên một tiếng khi cái đó lao vào cơ thể nàng…
Bạch bạch bạch…
Tiếng va chạm vang lên cùng với tiếng cót két của cái giường.
– Vân ơi… Hừ… Vân.
Anh ta rên rĩ, Vân nghe cơ thể mình bốc hỏa, hơi nóng từ cái đó của anh ta lan qua người nàng, cái đó to và dài, nó cắm vào tận tử cung làm nàng thốn thốn nhưng sướng. Nó khác xa với người chồng nhỏ nhắn hiền hậu của nàng, nó mạnh mẽ và tốc lực, nó đau mà nó sướng làm sao.
Vân nhăn nhó, cái áo cưới Vân vừa mặc cách đây chừng hai tháng, cái tuần trăng mật mà cơ quan cấp cho cũng vừa hết mà sao lại thế này. Đúng rồi, vân nhớ cái lần đầu tiên chồng nàng… Ôi sao nó nhẹ nhàng thế, cơn đau đời con gái cũng không như nàng nghĩ và sau đó cũng vậy. Nàng mường tượng cơ thể to lớn của anh ta sẽ khác… mà nó khác thật. Nó như con hổ đói vồ vập lấy cơ thể nõn nà của nàng, hai cái chân thon thả bành sang hai bển để cái khe nước nuốt gọn lấy một phần cơ thể anh ta.
…
N lột quần mình ra, khúc thịt thừa thải mà N tự hỏi không biết tại sao nó lại dài ra mà không nằm gọn như của mẹ, khúc thịt khiến hắn ngượng chín khi lâu lâu dựng đứng mà không sao cho nhỏ lại được. N dùng tay bóp bóp, hôm nay nó to thật, N ngồi lên cặp đùi thon thả trắng ngần của Mẹ đè cái khúc cây cứ dựng đứng vào cái chổ đó, không được vì nó quá cứng. N kéo hai chân mẹ dạng ra một chút, hắn hơi khom người, cái đầu lù lù với lớp da tuột hết về sau để lộ cái đầu đỏ lòm. Những sợi lông vướn víu làm hắn khó khăn, hắn dùng một tay vạch cái khe ra, một tay đè khúc thịt của hắn vào…
Bản năng, rất bản năng hắn biết mình phải làm gì để… Nhớt… Hắn cảm giác như ai đó đã trét nhiều mở vào cái khe của mẹ hắn làm cái con cu (ngôn từ mà hắn nhớ khi nhỏ mẹ hắn hay nựng nịu)… Con cu của N… Nó lướt vào nhẹ nhàng, những hòn đá lởm chởm bên trong cạ vào đầu cu hắn, cái hang dần như chật hơn và khi những sợi lông xoăn xoăn của hắn chạm vào những sợi lông mượt mà của mẹ… Hắn đã xong.
– Mẹ ơi…
Hắn thều thào khi cu hắn chạy ra chạy vô.
– Hừ hừ…
Hắn nghe tiếng thở như mẹ hắn đang bệnh, bụng bà phập phồng liên tục như lúc đi làm đồng về vậy.
Bà Vân lơ mơ không biết thực tại hay quá khứ, cái cảm giác sao nó giống nhau đến thế, ôi sao nó khó chịu mà nó thích đến thế, bà muốn nó là thực nhưng cũng hi vọng nó là mơ. Ai rơi vào tình cảnh này mới biết, cái bản năng giống cái và nhận thức của người phụ nữ đan xen nhau, đánh nhau, giết nhau để rồi cái bản năng đè bẹp cái lý trí và cái lý trí cứ kêu gào trong đau đớn mà đê mê.
Cơ thể bà rung lên vì cái cơ thể giống đực kia đang hoạt động, đang làm cái công việc giao phối. Là ai, là ai, là ai… Nghìn câu hỏi tuôn ra như dòng nước trong người ba tuôn ra ướt đẩm ca hai con người ấy. Ai gieo chi cảnh trái ngang, cho đực và cái ở chung một nhà, rồi thêm huyết thống mới đau cơ chứ. Nhưng “Thống thì Thống”, cái sướng vẫn làm bá chủ vẫn chiếm trọn lấy cơ thể ấy.
Bạch bạch bạch…
Trời ơi, bà muốn điếng người, nó lại kêu nữa cơ chứ, sao nó không im lặng để bà bớt ngượng mà tận hưởng cái bản năng đem lại, nhưng tiếng kêu ấy lại… Ôi….S…Ư…ỚNG!
Ộp oạp tiếng những con ếch kêu vang, ồm oàm, tiếng nhái bầu, nhái xanh thi nhau kêu khi cơn mưa vừa ngớt… Kót két, cái giường tre rung lên khi hắn thục khúc thịt mổi lúc một nhanh hơn. Nước trong người mẹ hắn tràn ra làm hắn lạnh buốt nhưng những cái cục bên trong khiến hắn phát rồ, phát dại.
– Ư…
Mẹ hắn kêu lên rồi gồng người như muốn thức, hắn dù đang hăng nhưng cũng sợ hãi kéo khúc thịt ra, mẹ hắn quay người nằm nghiêng còn hắn chỉ kịp quay khúc thịt ra ngoài rồi bắn tung tóe xuống nền…
Bà Vân cắn môi… Nước lại trào ra!