Phần 156: Mẹ vợ thật đúng là đủ mẫn cảm
Cách bộ đồ ngủ mỏng manh, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy nơi yếu hại kia mềm mại đến kinh người, có thể liều mạng so sánh cùng với hai ngọn núi phía trên.
Trong mềm nhũn có một chút cảm giác đâm tay, lại thoáng ấn xuống, bàn tay lập tức truyền đến một trận xúc cảm nóng ẩm.
Thật nhiều nước, mẹ vợ thật đúng là đủ mẫn cảm.
“Tiểu Hạo, ưm… đừng.”
Tần Phỉ Tuyết bị sờ rất khó chịu, hai chỗ yếu hại trên dưới đồng thời bị tập kích, làm cho nàng cơ hồ không kiềm chế được.
Một mặt nàng biết loại chuyện này không thể tiếp tục, mặt khác lại rất muốn tiếp tục hưởng thụ.
Mỗi một lần bàn tay nóng bỏng kia vuốt ve, mặc dù không xâm nhập vào bên trong, nhưng so với khoái cảm lúc tự mình vuốt ve thì càng thêm mãnh liệt.
Bởi vậy, trong lúc vô tình, Tần Phỉ Tuyết đã bắt đầu chỉ còn giãy giụa tượng trưng.
Thân thể nàng thỉnh thoảng vặn vẹo một chút, kéo theo hai cánh mông tròn trịa, cọ xát lên bộ phận to lớn của Thẩm Hạo một trận.
Loại giãy giụa này ở trong mắt Thẩm Hạo xem ra chính là đang trêu chọc khiêu khích hắn, ám chỉ hắn có thể tiến thêm một bước.
Vì thế không hề do dự, há miệng ngậm vành tai Tần Phỉ Tuyết, thừa dịp thân thể mềm mại của nàng cứng đờ, bàn tay to từ cổ áo thuận lợi thò vào, không hề bị ngăn cản cầm lấy cặp vú nặng trịch trong đó.
Đồng thời một bàn tay to khác vén làn váy ngủ lên, theo bên trong đùi bóng loáng săn chắc một đường trèo lên trên.
Nhưng ngay khi sắp đánh trúng chỗ yếu hại, lại bị một bàn tay nhỏ bé gắt gao giữ chặt.
“Tiểu Hạo, con đừng như vậy, dì thật sự tức giận rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo có chút do dự.
Hắn rất muốn ăn Tần Phỉ Tuyết, nhưng nhìn thái độ cường ngạnh của Tần Phỉ Tuyết, rõ ràng là không có khả năng.
Nếu như cưỡng ép, chỉ có thể phản tác dụng!
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo chỉ có thể lựa chọn kế hoạch B.
Nếu không thể làm thật, vậy để mẹ vợ dùng bộ vị nào đó hầu hạ mình một chút vậy…
Vì thế Thẩm Hạo nắm lấy một mảnh tuyết trắng trong đó, dùng sức ấn xuống, khiến cho Tần Phỉ Tuyết cùng hắn dán sát vào nhau, chặt chẽ đến mức không có một khe hở.
Đồng thời thắt lưng hướng về phía trước, đem lều trại nhỏ đã sớm cao vút trực tiếp đặt vào trong rãnh sâu.
“Dì, dì cảm giác được không?? Con cũng khó chịu như vậy rồi, chẳng lẽ dì không có ý định giúp con một chút hay sao??”
Nói xong, Thẩm Hạo cố ý nhún mông vài cái.
Thân thể mềm mại của Tần Phỉ Tuyết nhất thời run lên, nhận thấy bộ vị cứng rắn kia ở trong rãnh mông của mình quấy động qua lại.
Tuy rằng cách quần áo, nhưng cảm giác lại càng mãnh liệt chân thật, mài đến hô hấp của nàng trở nên nặng nề, thở hồng hộc.
Nhưng vừa nghĩ tới Trần Tư Tư, Tần Phỉ Tuyết lại vặn vẹo giãy giụa.
Nhưng nàng làm như vậy, khiến cho Thẩm Hạo càng thêm khó nhịn, thắt lưng không khỏi nhanh chóng giật giật, đồng thời vận dụng kỹ xảo thành thạo, không ngừng vuốt ve mảnh tuyết trắng kia.
Nhớ tới lúc trước nhiều lần cũng không thể để cho mẹ vợ khẩu giao cho mình cho đến khi có thể bắn ra, lần này nói cái gì cũng phải để cho mẹ vợ khẩu giao lâu một chút!
Vì thế Thẩm Hạo cười hắc hắc nói,”Dì, con không cưỡng cầu dì, nhưng hiện tại con khó chịu như vậy, dì dù sao cũng phải giúp con một chút đi”
“Lần trước bởi vì Tư Tư đột nhiên nằm viện, dì không thể ngậm cho con, lần này vừa vặn không có người, dì, dì liền đem công việc lần trước chưa làm xong, hoàn thành đi.”
Nói xong, mạnh mẽ đem Tần Phỉ Tuyết xoay lại, chính diện đối mặt với mình, đồng thời hai tay đặt trên vai Tần Phỉ Tuyết, muốn ấn nàng xuống.
Nhưng Tần Phỉ Tuyết thế nào cũng không chịu, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng hành động kịch liệt giãy giụa phản kháng của nàng đã đủ để nói rõ hết thảy.
Bởi vì nàng cảm thấy làm với Thẩm Hạo như vậy, rất có lỗi với con gái mình!