Phần 166: Khóa trái cửa
Vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện Tần Phỉ Tuyết đang đứng ở phòng khách, nhìn thẳng về phía này.
Tuy rằng Tần Phỉ Tuyết chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhưng Thẩm Hạo lại không có bất kỳ tâm tư gì đánh giá, ủ rũ ngồi trên sô pha.
“Con và Tư Tư lại… Cãi nhau,”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo ngẩng đầu, nhìn mẹ vợ vẻ mặt lo lắng, cười khổ một tiếng, gật gật đầu.
“Bởi vì cái gì, mấy đứa không phải là vừa mới hòa hảo không bao lâu sao? Sao lại cãi nhau.”
Thẩm Hạo cười khổ nói…
“Một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng Tư Tư căn bản không nghe con giải thích, cũng không cho con cơ hội giải thích.”
Nói xong, thấy vẻ ưu sầu trong mắt Tần Phỉ Tuyết càng nặng, trong lòng Thẩm Hạo ấm áp, “Không có việc gì đâu dì, chỉ là một hiểu lầm nhỏ, qua vài ngày là tốt thôi.”
Tần Phỉ Tuyết sâu kín thở dài, “Hy vọng… Hy vọng vậy.”
Buổi tối lúc ngủ, Thẩm Hạo vốn là muốn trở về phòng ngủ, cho rằng sẽ giống như lúc trước, hai người ngủ chung một giường, không ai để ý tới ai.
Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng ngủ, thế nhưng lại đẩy cỡ nào cũng không mở ra.
Thẩm Hạo nhất thời tức giận không chỗ đánh ra.
Lại khóa trái cửa, tính tình này một chút cũng không kém Sở Uyển Ngôn.
Không ngủ chung một chỗ liền không ngủ, ai sợ ai.
Thẩm Hạo mang tâm tình buồn bực khó chịu, kéo một cái chăn nằm trên sô pha chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này điện thoại di động đột nhiên chấn động, lấy ra xem, đúng là Trương Uyển gửi tin nhắn tới.
Nhìn thời gian một chút, đã là hơn mười giờ tối, Trương Uyển lúc này nhắn tin cho hắn làm gì?
Mang theo nghi hoặc, Thẩm Hạo mở tin nhắn, tinh thần lập tức sáng láng.
Trương Uyển gửi tin nhắn nói, ảnh chụp vào lần đi dã ngoại lúc trước đã rửa xong, nói hắn khi nào có thời gian liền đi qua lấy, tốt nhất chính là đêm nay, đến hay không đều không cần trả lời.
Thẩm Hạo có chút do dự, bất quá sau khi nhìn thấy tấm chăn mỏng đắp trên người mình, lập tức đứng lên mang giày, đẩy cửa rời đi.
“Phanh!”
Tiếng đóng cửa đánh thức Tần Phỉ Tuyết, nàng chạy đến phòng khách nhìn, giày của Thẩm Hạo đã không còn nữa. 6…
Đã giờ này rồi, Tiểu Hạo còn đi đâu?
Vì thế Tần Phỉ Tuyết gõ cửa phòng Trần Tư Tư…
“Tư Tư, Tiểu Hạo và con… Hai đứa có ở bên nhau không.”
“Không có.”
Thanh âm thở phì phì từ trong phòng truyền đến, khiến Tần Phỉ Tuyết sửng sốt…
“Tiểu Hạo vừa bỏ đi rồi, con mau gọi điện thoại hỏi nó đã đi đâu đi, đã trễ như vậy rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng quản nữa có được không, mặc kệ hắn đi đâu thì đi, hắn đã lớn như vậy rồi, còn có thể ngủ ngoài đường được sao, mẹ nhanh chóng đi ngủ đi!”
Nghe nàng nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, nhiều lần đều muốn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Hạo, hỏi hắn ta đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nữ nhi của mình làm bạn gái của Thẩm Hạo cũng không có tâm tư hỏi thăm, nàng thân là mẹ vợ tương lai, cũng không thể biểu hiện quan tâm quá mức.
Nghĩ đến những điều này, Tần Phỉ Tuyết đành phải trở về phòng, nằm trên giường, trằn trọc lật qua lật lại, khó ngủ, không ngừng suy tư vì sao hai đứa nhỏ này sao lúc nào cũng cãi nhau, có nên chủ động hỗ trợ khuyên bảo hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mà sau khi Thẩm Hạo rời khỏi nhà, liền trực tiếp bắt taxi chạy tới studio của Trương Uyển, hơn nữa lúc trên đường đi, cũng nhắn tin trả lời cho nàng.
Sau khi đến nơi, đẩy cửa đi vào, toàn bộ tòa nhà đều được thắp sáng, nhưng không thấy ai.
“Chị Uyển”
Thẩm Hạo hô một câu, nhưng không có ai đáp ứng.
Đúng lúc này, thanh âm “rầm rầm” đột nhiên từ sau lưng vang lên.
Thẩm Hạo vội vàng xoay người, nhất thời nở nụ cười.
Chỉ thấy cửa cuốn chậm rãi hạ xuống, cùng tình cảnh lần trước giống nhau như đúc.
Dâm nữ này, thật đúng là biết cách chơi a, lão tử thích!