Phần 200: Đòi lại công bằng
Xem ra chị Phỉ vẫn có chút băn khoăn, nếu đã như vậy, mình cũng không thể ép buộc, để cho nàng tự mình suy nghĩ một chút đi.
Vì thế liền nói, “Chị Phỉ, nhà này tạm thời đừng trở về nữa, mắt không thấy tâm không phiền, cũng tránh cho Tôn Đức lại động thủ với chị.”
Tần Phỉ Vũ sửng sốt, “Vậy chị phải ở đâu?”
“Đến nhà Tư Tư ở trước một đoạn thời gian đi, xem tình huống rồi nói sau.”
Tần Phỉ Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nàng cùng Tần Phỉ Tuyết là tỷ muội ruột thịt, ở cùng một chỗ cũng an tâm, hơn nữa còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Hạo, như vậy là đủ rồi.
Vì thế hai người bắt taxi, đi thẳng đến tiểu khu Tử Kinh Hoa.
“Con trở về rồi.”
Mở cửa ra, Thẩm Hạo tránh người sang một bên, làm một cái thủ thế mời.
Tần Phỉ Vũ cúi đầu, tâm tình không tốt đi vào trong phòng.
Tần Phỉ Tuyết và Trần Tư Tư đang ngồi trên sô pha xem TV thấy thế, nhất thời đứng dậy.
“Thẩm Hạo, sao anh lại ở cùng một chỗ với dì út?”
“Phi Vũ, sao em lại ở đây?”
Nhìn hai mẹ con vẻ mặt khó hiểu, Thẩm Hạo cười gượng hai tiếng, nhìn về phía Tần Phỉ Vũ, “Dì út, dì xem…”
“Để tôi giải thích đi.”
Tần Phỉ Vũ ngẩng đầu, khép lại mái tóc rải rác hai bên má, hơi run rẩy kêu một tiếng, “Chị…”
Một giây sau, bước nhanh lên phía trước, ôm lấy Tần Phỉ Tuyết, thấp giọng nghẹn ngào.
Hai người Tần Phỉ Tuyết nhất thời sửng sốt, vội vàng ôm lấy nàng, không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đồng thời quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? Đừng khóc, từ từ nói, có chị ở đây.”
Tần Phỉ Vũ đem chuyện xảy ra cùng Tôn Đức nói lại một lần, bất quá về chuyện cùng Thẩm Hạo trở về, nàng chỉ giải thích là Thẩm Hạo xã giao xong vừa vặn đi ngang qua gặp nàng, cho nên liền dẫn nàng trở về.
Nghe xong, Tần Phỉ Tuyết và Trần Tư Tư nhất thời tức giận đến mức muốn đi tìm Tôn Đức gây phiền toái.
Điểm này, nằm trong dự liệu của Thẩm Hạo.
“Dì út, đi, chúng ta đi đòi lại công bằng cho dì.”
Trần Tư tư phẫn nộ bất bình nói, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ giận dữ.
“Têm Tôn Đức không biết xấu hổ này, là đang khi dễ nhà mẹ đẻ chúng ta không có ai sao? Thật sự là bắt nạt người khác!”
Tần Phỉ Tuyết ném chìa khóa xe cho Thẩm Hạo, “Tiểu Hạo, con xuống lái xe, chúng ta cùng đi!”
“Được.”
Thẩm Hạo làm bộ đi ra cửa, Trần Tư Tư cũng đã thay giày xong.
Mắt thấy đêm nay sắp xảy ra một trận cãi vã lớn, Tần Phỉ Vũ đột nhiên thét chói tai một tiếng.
Nhất thời, ba người đang vội vàng lập tức ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy Tần Phỉ Vũ lệ rơi đầy mặt, thân thể mềm mại phát run, gắt gao cắn môi đỏ, không để cho mình khóc rống thành tiếng.
Đôi mắt bình thường vẫn luôn quyến rũ động lòng người, lúc này sớm đã sưng đỏ không chịu nổi.
Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tâm tình quá mức kích động, hơi hơi đỏ lên, ngực càng liên tục phập phồng lên xuống, dẫn đến một đôi tuyết trắng đầy đặn trên dưới có tiết tấu run rẩy lung tung.
Làm cho Thẩm Hạo cơ hồ không rời được mắt, nếu không phải có hai mẹ con Tần Phỉ Tuyết ở đây, hắn tuyệt đối sẽ nhào tới đè Tần Phỉ Vũ dưới thân, điên cuồng phát tiết.
Nhưng không có biện pháp, bộ dáng điềm đạm đáng thương của Tần Phỉ Vũ lúc này, quả thực quá mê người.