Phần 350: Suy nghĩ của Trần Tư Tư
Mà giờ phút này, Trần Tư Tư đang nằm trên giường, cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người. Không phải là nàng không muốn trả lời, mà là nàng không biết phải nói cái gì.
Chuyện đêm đó quả thật làm cho nàng phi thường thương tâm phẫn nộ, cảm giác như tình cảm của mình bị Thẩm Hạo lừa gạt, thậm chí cảm thấy trao tim nhầm người.
Nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, trong ấn tượng của nàng, Thẩm Hạo không phải là người như vậy…
Nhưng có một số lời nói rất hay, mắt thấy là thật, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp được Thẩm Hạo và Sở Uyển Ngôn ở cùng một chỗ.
Cũng bởi vì như vậy, nàng mới cảm thấy quan hệ giữa Thẩm Hạo và Sở Uyển Ngôn không bình thường, tuyệt đối không phải quan hệ đồng nghiệp bình thường.
“Đã nháo thành như vậy rồi, hắn còn chưa quên phiền toái trong công việc của mình. Có phải mình đã nghĩ quá xa không?”
Lẩm bẩm một phen, Trần Tư Tư tâm loạn như ma, các loại suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu.
Thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh đêm đó Thẩm Hạo và Sở Uyển Ngôn ở cùng một chỗ có nói cười ăn cơm, thỉnh thoảng lại hiện lên thời gian vui vẻ khi Thẩm Hạo cùng mình ở cùng một chỗ.
Cuối cùng, nàng phải đưa ra một kết luận thật tâm rằng Thẩm Hạo vẫn yêu nàng.
Dù sao hai người bọn họ đều đã nháo thành như vậy, Thẩm Hạo vẫn không quên phiền toái trong công việc của nàng, điều này chứng tỏ trong lòng Thẩm Hạo còn có nàng.
“Tư Tư, mau ra ngoài ăn cơm, hôm nay dì út của con tự mình xuống bếp, đều là món ăn yêu thích của con.”
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tần Phỉ Tuyết, khiến Trần Tư Tư đang suy nghĩ lung tung sửng sốt, sau đó liễu mi khẽ nhíu, “Con không muốn ăn, không có khẩu vị.”
“Đứa nhỏ này, người là cơm, sắt là thép, con không ăn cơm, cơ thể con làm sao có thể chịu được? Mau mau ra ngoài ăn tối, nếu không mẹ sẽ tức giận!”
Thanh âm Tần Phỉ Tuyết lộ ra bảy phần quan tâm ba phần lo lắng, nếu không phải biết nàng tính tình của con gái mình, bây giờ đã sớm đẩy cửa vào phòng rồi.
“Mẹ có thấy phiền không vậy? Con đã nói là con không muốn ăn, mẹ mau đi ăn đi, cứ mặc kệ con!”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết sâu kín thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bất đắc dĩ.
Lúc này Tần Phỉ Vũ đã đi đến bên cạnh nàng, vỗ vỗ bả vai nàng, “Chị, chị đi ăn đi, đừng để ý nữa, để em đi khuyên Tư Tư.”
“Ai, Phỉ Vũ, em nói xem, đứa nhỏ này đều đã lớn thành như vậy rồi, sao lại không để cho người ta bớt lo một chút vậy chứ? Nó và Tiểu Hạo cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cũng không thể ngay cả cơm cũng không ăn chứ, thật sự là…”
Bất đắc dĩ thở dài, Tần Phỉ Tuyết xoay người đi về phía phòng khách.
Thấy thế, trong lòng Tần Phỉ Vũ cũng rất không thoải mái, kỳ thật nàng cũng có chút thiên vị Trần Tư Tư, bởi vì nàng biết tật xấu của Thẩm Hạo.
Tuy rằng nàng biết Thẩm Hạo không phải loại người thích trêu hoa chọc cỏ, nhưng nhìn thấy mỹ nữ sẽ nhìn thêm hai lần.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Sở Uyển Ngôn kia, nàng cũng đã gặp qua, quả thật là một cô gái rất xinh đẹp.
Nhưng nàng cũng tin tưởng Thẩm Hạo và Sở Uyển Ngôn hẳn chỉ đơn giản là quan hệ đồng nghiệp bình thường, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ bất thường nào.
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Vũ khẽ thở dài một tiếng, đẩy cửa đi vào.