Phần 376: Thật lớn, thật trắng, thật muốn ăn
“Có gì không dám!”
Cười hắc một tiếng, Thẩm Hạo kéo dây đeo vai của bộ lễ phục nàng mặc trên người ra, cũng thuận thế kéo áo ngực xuống, bàn tay to trực tiếp bắt lấy một mảnh tuyết trắng cực lớn, dùng sức nắm chặt.
Nhưng lại bị quần áo ngăn trở, rất bất tiện, Thẩm Hạo vừa chuẩn bị lột sạch nàng, Hạ Tiểu Vũ lại lên tiếng ngăn cản, kiều mị cười nói, “Anh gấp gấp cái gì chứ? Muốn xé quần áo em sao?”
Nói xong, nàng vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, chậm rãi rút dây đeo vai ra khỏi bờ vai tuyết trắng, sau đó kéo đến bên hông.
Hai mắt Thẩm Hạo nhất thời sáng rực.
Cặp áo ngực bằng ren màu đen bao bọc hai đoàn tuyết trắng cực lớn, thoạt nhìn có vẻ có chút chật chội, nhưng càng thêm lớn.
Cặp song phong trắng nõn đầy đặn bị áo ngực bao bọc gắt gao, ép lại tạo thành một khe rãnh thâm sâu mê người.
Nhưng bởi vì quá mức to lớn, dáng ngực có hơi chút rủ xuống, giống như hai quả bưởi, thế nhưng lại làm cho Thẩm Hạo sinh ra một loại cảm giác áp bách.
Bộ ngực trắng nõn dưới ánh đèn chiếu rọi như được mạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, làm cho người ta nhịn không được muốn xé bỏ cái áo ngực đang bao bọc nó lại, ôm vào trong tay hảo hảo gặm cắn.
Lúc này, Hạ Tiểu Vũ đưa tay ra sau lưng, xem ra là định cởi nút gài của áo ngực.
Nhưng Thẩm Hạo lại không đợi được, trực tiếp bắt lấy một phen kéo xuống.
Cặp tuyết trắng khổng lồ bị trói buộc hồi lâu lập tức nhảy ra, giống như hai con thỏ trắng lớn, bất lực lắc lư lắc lư.
Sóng biển mãnh liệt, sóng thịt liên tục nổi lên, muốn mê người bao nhiêu thì có bấy nhiêu mê người.
Đặc biệt là hai hạt màu đỏ sậm phía trên, giống như anh đào chín mọng hấp thu quá nhiều ánh mặt trời, dưới sự phụ trợ của cặp tuyết phong trắng nõn, liền có một phen mị lực hấp dẫn khác.
“Thật lớn, thật trắng, thật muốn ăn.”
Thẩm Hạo mơ màng nói ra lời này, nhất thời chọc cười Hạ Tiểu Vũ, khi nàng cười, thân thể mềm mại cũng run rẩy, kéo theo hai mảnh tuyết trắng cực lớn lắc lư một trận, nổi lên từng đợt sóng hoa trắng.
Thấy thế, môi Thẩm Hạo như muốn nứt nẻ, một tay nắm một bên ngực, trực tiếp vùi đầu vào, chính là một trận gặm loạn.
Khi hắn dùng miệng chiếu cố một mảnh tuyết trắng cực lớn trong đó, cũng đồng thời dùng một bàn tay to xoa nắn một mảnh tuyết trắng khác, thỉnh thoảng chia ra hai ngón tay kẹp lấy hạt màu đỏ sậm hết nắn thì lại bóp, lúc thì lại kéo.
Dưới thế công mãnh liệt này của hắn, Hạ Tiểu Vũ nhất thời phát ra tiếng thở dốc áp lực.
“Ừ ừ hừ hừ” kêu không ngừng.
Cả người giống như không có xương nằm liệt trong ngực hắn, tùy ý để hắn làm bậy.
Dưới tác dụng của rượu, hai người đều trở nên rất xúc động.
Thẩm Hạo chủ động xuất kích, Hạ Tiểu Vũ cũng không cam lòng yếu thế, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn vén áo hắn lên, cởi thắt lưng quần của hắn, trực tiếp duỗi vào, cầm lấy bộ vị thật lớn đã sớm ngẩng đầu đứng thẳng, chậm rãi vuốt ve.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại, giảm bớt cảm giác nóng rực trướng đau, làm cho vật nam tính của Thẩm Hạo không khỏi càng thêm cứng rắn, lần thứ hai trướng to thêm vài phần.
Nhận thấy bộ vị bị mình nắm trong tay lại bành trướng to lớn thêm một chút, tâm tình của Hạ Tiểu Vũ cũng chút nóng nảy, cúi đầu nghênh đón ánh mắt nóng rực của Thẩm Hạo, chủ động dâng lên cặp môi hồng nhuận, hôn Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo cũng không do dự, lập tức nhiệt liệt đáp lại, hai người hôn nhau, đuổi theo đầu lưỡi của nhau, liếm mút dây dưa.