Phần 389: Giống nhau?
Mình phải làm gì đây? Xem ra chị Trần này không bắt được Vương Hải Phong, chẳng lẽ đêm nay thật sự phải để lão tiểu tử này được như nguyện?
Thẩm Hạo trong lòng vô cùng buồn bực, nếu như không có Trần Tư Tư ở đây, hắn đã sớm chuồn mất.
Nhưng bây giờ bên người hắn còn có một Trần Tư Tư say như điếu đổ, hắn có muốn chạy cũng chạy không được.
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ lung tung, chỉ cảm thấy trên đầu co rút, dưới cơn đau đớn thân thể cũng có chút lắc lư.
Máu tươi đỏ thẫm lại giống như không cần tiền cứ thể ào ào chảy ra bên ngoài, thế cho nên ban đầu trên đầu vốn chỉ là một tia máu tươi chảy ra, bây giờ đã biến thành ba bốn dòng, theo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn tùy ý trượt xuống, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cố nén đau đớn, Thẩm Hạo lung tung lau đi máu tươi trên mặt một phen, vừa chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe Trần Lam Vận hừ lạnh một tiếng.
“Lão nương quản ngươi là tập đoàn gì, ở chỗ của ta gây sự liền không được!”
“Vương Hải Phong đúng không? Ngươi có biết lão nương là ai không? Hắc Điệp, ngươi đã tới bao giờ chưa? Đó chính là lão nương!”
“Nếu như ngươi không muốn bị ném ra ngoài, liền nhanh chóng mang theo đám tay chân thối tha của ngươi biến mất khỏi mặt lão nương, nếu không lão nương cũng mặc kệ ngươi là ai, là tập đoàn gì, trước cứ đánh rồi hẵng nói sau!”
Nói xong, mặc kệ Vương Hải Phong sắc mặt khó coi, Trần Lam Vận vung tay lên…
“Đem bọn họ ném ra ngoài cho lão nương!”
Nghe nàng nói như vậy, Vương Hải Phong biến sắc, “Tôi là tập đoàn Uy Chấn…”
“Trước tiên ném hắn ra ngoài cho lão nương!”
Trần Lam Vận quát to một tiếng, bảy tám đại hán mặc âu phục màu đen đứng ở phía sau không nói hai lời, tóm lấy Vương Hải Phong, mạnh mẽ kéo hắn đến trước cửa hộp đêm Điệp Luyến vứt ra ngoài.
Về phần bảy tám tên côn đồ vốn ban đầu còn vô hạn kiêu ngạo, thấy chính chủ đều bị người ta mạnh mẽ đánh ra ngoài, lập tức không đánh mà tan.
“Chị Trần, tôi…”
Thẩm Hạo vừa mới há miệng, hai đại hán áo đen liền trực tiếp xách nách của hắn lên, tính toán kéo hắn ra ngoài, ngay cả Trần Tư Tư cũng bị hai đại hán áo đen đỡ đi ra cửa.
Cuối cùng cũng thoát được trận ẩu đả này, lão tử thật sự là may mắn mà!
Ý thức được nguy cơ đã giải trừ, thần kinh căng thẳng của Thẩm Hạo không khỏi buông lỏng, hơn nữa do mất máu quá nhiều, thế nhưng trực tiếp dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
“Chị Trần, tiểu tử này ngất xỉu rồi.”
Một vị đại hán mặc áo đen trong đo lắc lắc Thẩm Hạo, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì, lạnh lùng nói ra lời này.
Trần Lam Vận nhướng mày, hai ba bước đi tới, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bị máu tươi mơ hồ của Thẩm Hạo, trái tim không khỏi run lên. Trời ạ! Thực sự là quá giống nhau!
Thầm nghĩ một tiếng, Trần Lam Vận đưa tay xóa vết máu trên mặt Thẩm Hạo, trong đôi mắt đẹp dần dần lộ ra thần thái khác thường.
“Đem hai người bọn họ đến phòng riêng trên lầu hai của tôi.”
“Được, chị Trần.”
Trên lầu hai của hộp đêm Điệp Luyến có một căn phòng riêng có diện tích lớn nhất, là phòng làm việc của Trần Lam Vận, cũng là nơi nàng nghỉ ngơi, bình thường rất ít khi cho người khác tiến vào.
Nhưng bây giờ, trên chiếc ghế trong căn phòng này lại có thêm hai người, một người là bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu là Thẩm Hạo, một người là Trần Tư Tư say đến bất tỉnh nhân sự.