Phần 400: Cô ngủ với hắn phải không?
Chỉ thấy ông ta vỗ bàn một cái, chỉ vào Tần Phỉ Vũ đang có chút bối rối, hung tợn nói.
“Cô muốn ly hôn với tôi có phải là bởi vì thằng nhóc thối Thẩm Hạo kia hay không?!”
“Nói đi, cô có quan hệ gì với anh ta sau lưng tôi không?! Đừng có mà không chịu thừa nhận, lần đó cùng chị gái cô và Tư Tư các nàng đi đến homestay nông thôn chơi, cô cùng tên tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia ở dưới nước làm động tác nhỏ gì tôi đều nhìn thấy hết cả đấy!”
“Cuối cùng hai người lại còn đi vào rừng cây nhỏ, tuy rằng lão tử không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô và tên tiểu tử thúi kia tuyệt đối có quan hệ không chính đáng! Hai người có phải đã ngủ với nhau từ lâu rồi không?!”
Thanh âm của Tôn Đức cũng không lớn, nhưng rất phẫn nộ, phối hợp với khuôn mặt to lớn tràn đầy mỡ của hắn, thoạt nhìn lại có vài phần hương vị hung ác.
Đối mặt với một loạt câu hỏi này của ông ta, Tần Phỉ Vũ có chút bối rối, sau một thời gian ngắn ngây người qua đi, nàng liền lạnh lùng cười.
“Tôn Đức, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, anh nói những lời này chẳng lẽ không cảm thấy tự ghê tởm sao?!”
“Thẩm Hạo là ai? Cậu ta là bạn trai của Tư Tư, là chồng tương lai của con bé, là cháu trai tương lai của tôi, sao anh có thể nói ra những lời như vậy?”
Tôn Đức phẫn nộ hừ lạnh một tiếng.
“Đây là lời giải thích của cô? Tần Phỉ Vũ, đừng tưởng rằng tôi cái gì cũng không biết, đêm đó tôi động thủ đánh cô, sau khi cô chạy ra ngoài đã đi đâu?”
“Đừng nói với tôi là cô đến nhà chị gái cô, sau đó tôi gọi điện thoại hỏi qua chị gái cô, đêm đó cô căn bản cũng không có đến nhà chị ấy, hơn nữa tối hôm đó tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia cũng không ở nhà!”
Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Tần Phỉ Vũ hoảng hốt, nàng căn bản không nghĩ tới Tôn Đức sẽ hoài nghi nàng và Thẩm Hạo.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt vốn dĩ băng lãnh vô tình lại có vẻ có chút mất tự nhiên, ngay cả ánh mắt cũng có chút tránh né.
Thấy thế, Tôn Đức tựa hồ hiểu được cái gì, rốt cuộc không để ý đến trong quán cà phê còn có những khách hàng khác, giơ tay lên chính là một cái tát, hung hăng tát vào gương mặt trắng nõn phấn nộn của Tần Phỉ Vũ.
“Chát!”
Tiếng tát thanh thúy vang lên, Tần Phỉ Vũ theo bản năng đưa tay che lên khuôn mặt bỏng rát, đôi mắt đẹp mờ ảo một mảnh, mơ hồ có lệ quang lóe lên.
Nhưng còn không đợi nàng có phản ứng lại, Tôn Đức liền mở miệng tức giận mắng.
“Nữ nhân đê tiện, lão tử đã sớm biết ngươi cùng tên tiểu tử thúi kia có tình cảm, ta phải đánh chết ngươi!”
Nói xong, ông ta lại giơ tay lên, chuẩn bị cho Tần Phỉ Vũ thêm một cái tát.
Lúc này, Tần Phỉ Vũ rốt cục cũng phản ứng lại, nàng đứng lên, cố nén nước mắt, chỉ vào Tôn Đức chửi ầm lên.
“Được, ta chính là cùng hắn lên giường đấy, ngươi lại có thể làm gì được?!”
“Chính ngươi không được còn không cho phép lão nương đi tìm nam nhân khác?! Với thứ này của ngươi, lão nương lúc trước thật sự là mù mắt mới ở trên người ngươi lãng phí toàn bộ tuổi thanh xuân!”
Nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt khó coi đến cực điểm của Tôn Đức, nàng một lần nữa đeo lại kính râm, nhấc túi xách lên.
“Thỏa thuận ly hôn lão nương để ở đây, ngày mai gặp nhau ở cục dân chính!”
Lời này vừa nói ra, Tôn Đức lại muốn động thủ, nhưng Tần Phỉ Vũ làm sao cho ông ta có cơ hội, trực tiếp xoay người bước nhanh rời đi.
Nhưng trong nháy mắt khi đẩy cửa quán cà phê ra, hai hàng nước mắt liền theo gương mặt phấn nộn tinh xảo của nàng tùy ý trượt xuống, đáng tiếc một màn này Tôn Đức không nhìn thấy.