Phần 411: Mũ xanh cao cao
“Xem ra là chị Phỉ thẹn thùng rồi, nhưng chị yên tâm, hai tên tiểu tử thối kia căn bản không thấy rõ mặt hai chúng ta.”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hừ một tiếng.
“Sau này không được làm loạn như vậy nữa, bằng không chị thật sự sẽ tức giận.”
“Đã biết, nhưng mà chị Phỉ của em à, chẳng lẽ chị không cảm thấy làm như vậy rất kích thích sao?”
“Kích thích cái đại đầu quỷ nhà em ấy, may mắn đây chỉ là hai thằng nhóc, nếu là người lớn thì sao? Dù sao sau này không cho phép em làm như vậy nữa, nghe thấy không?”
Biết Tần Phỉ Vũ chỉ là giả vờ tức giận, Thẩm Hạo cười hắc hắc gật đầu, liên tục cam đoan sau này sẽ không làm ra loại hành động kích thích như vậy nữa, lúc này nàng mới cười đẹp, không tiếp tục nói gì nữa.
Sau khi chỉnh trang lại ổn thỏa, hai người liền tay trong tay, cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, thỉnh thoảng lại thể hiện một chút ân ái với nhau.
Mà ngay khi bọn họ đang vui vẻ hưởng thụ thời gian của hai người, Tôn Đức lại thất hồn lạc phách đi tới một quán bar, muốn mượn rượu giải sầu.
Sau khi nghe những lời Tần Phỉ Vũ vì tức giận mà nói ra ở quán cà phê, oán hận trong lòng hắn đối với Thẩm Hạo lại càng thêm lớn.
Tuy rằng Tần Phỉ Vũ không trực tiếp thừa nhận mình có một mối quan hệ không thể nhìn thấy ánh sáng với Thẩm Hạo, càng không trả lời thẳng thắn, nhưng Tôn Đức lại cho rằng đây chính là gián tiếp thừa nhận.
Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao lão bà của mình lại cùng một tên tiểu tử thúi như Thẩm Hạo ở cùng một chỗ, chẳng lẽ là bởi vì phương diện kia của hắn không thỏa mãn được nàng?
Vodka cay cay sặc sặc từng ly từng ly không ngừng rót xuống bụng, sắc mặt Tôn Đức cũng càng ngày càng trầm xuống, một đôi mắt nhỏ hẹp tràn ngập vẻ oán hận cùng phẫn nộ nồng đậm.
Bọn họ bắt đầu quyến rũ lẫn nhau từ khi nào? Có phải từ rất sớm đã có tình cảm rồi hay không?
Nữ nhân đê tiện, lại dám đội mũ xanh cho lão tử, trách không được mỗi lần tên tiểu tử thúi Thẩm Hạo kia nhìn thấy lão tử đều cười nhạo, thì ra lão tử đã sớm là một cái đầu xanh mươn mướt, con mẹ nó chứ, thứ khốn nạn!
Tôn Đức càng nghĩ càng hận, một chai rượu vodka lớn rất nhanh đã thấy đáy, hắn lại gọi thêm một chai.
Vừa uống vừa hồi tưởng lại mỗi lần cùng Thẩm Hạo gặp mặt, tên kia luôn nở một nụ cười vô cùng ý vị thâm trường, lại càng cảm thấy chắc chắn rằng ngay từ đầu Thẩm Hạo đã đội cho hắn một cái mũ xanh cao cao.
Theo thời gian trôi qua, quán bar vốn hơi yên tĩnh cũng dần trở nên ồn ào.
Tôn Đức phát hiện ly rượu trước mắt đã bắt đầu từ một biến thành hai hình ảnh chồng chất lên nhau, hắn liền dùng sức lắc lắc đầu, muốn làm cho mình trở nên thanh tỉnh hơn một chút, kết quả trong đầu lại càng ngày càng mê man.
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dạ dày một trận bốc lên, miễn cưỡng rút ra mấy tờ tiền trăm tệ từ trong ví ném lên quầy bar, đứng dậy muốn đi vệ sinh, kết quả lại mơ mơ màng màng đi ra khỏi quán bar.
Vừa bước ra ngoài, liền bị ánh mặt trời chói mắt chiếu lên, Tôn Đức chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thẳng tắp ngã về phía trước.
Vốn tưởng rằng sẽ ngã một cú đau như trời giáng, lại không nghĩ tới lại đụng vào một cái túi bông mềm.
Một mùi thuốc lá nồng nặc nhào tới trước mặt, Tôn Đức rốt cuộc nhịn không được, há miệng “Oa” một tiếng phun ra.