Phần 42: Chứng minh năng lực
Sau khi về đến nhà, Tần Phỉ Tuyết đã đi ngủ, Thẩm Hạo tắm rửa, cũng trở về phòng ngủ của mình, chỉ là đêm nay, nghĩ đến mấy người phụ nữ này, hắn lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, lúc đi làm, Thẩm Hạo đang buồn ngủ, Tôn Đức đột nhiên bảo hắn đến văn phòng một chuyến.
Trong lòng hắn một trận khó chịu, gã mập mạp chết tiệt này cả ngày tìm mình gây phiền toái, lần này chỉ sợ cũng không phải chuyện gì tốt, mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử cho đầu ngươi xanh mướt (ý cắm sừng cho Tô Đức).
“Giám đốc Tôn, anh tìm tôi có chuyện gì”
Đi vào phòng làm việc của Tôn Đức, Thẩm Hạo lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Tiểu Hạo à, trong tay tôi có một danh sách lớn, nể tình quan hệ hai chúng ta thân thiết như vậy, danh sách này là tôi cố ý để lại cho cậu đấy.”
Nói xong, hắn từ dưới ngăn kéo lấy ra một phần tư liệu khách hàng đặt ở trên bàn.
Thẩm Hạo sửng sốt, chẳng lẽ tên mập mạp Tôn Đức này đã suy nghĩ thông suốt, không đúng, nhìn vẻ mặt tươi cười đến hèn mọn của hắn, liền biết chắc không có chuyện tốt, quả nhiên, Thẩm Hạo nhận lấy văn kiện trên bàn, vừa nhìn vào, sắc mặt liền thay đổi.
Đây là tư liệu của một khách hàng tiềm năng, tên là Lý Hoa, 55 tuổi, là một phú hào, có ý định mua một căn biệt thự, nhưng tính cách của người này có chút cố chấp, đã đi xem rất nhiều căn nhưng vẫn không hài lòng, cho nên người này là một khách hàng khó giải quyết.
Thẩm Hạo làm thời gian dài như vậy, đương nhiên biết khách hàng này không dễ bắt được, Tôn Đức rõ ràng chính là muốn chỉnh hắn.
Thẩm Hạo trong lòng tức giận muốn mắng người, nhưng nghĩ lại, tuy nói khách hàng này không dễ giải quyết, nhưng vạn nhất giải quyết xong, số tiền lấy được vào trong tay sẽ rất khả quan.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút do dự.
“Tiểu Hạo à, cậu chính là tinh anh của bộ phận bán hàng chúng ta, nhiệm vụ này, cậu không đi hoàn thành thì ai mới có thể, công ty còn có một chức vụ phó giám đốc bán hàng đang trống, nếu cậu hoàn thành danh sách này, đến lúc đó lại được đề bạt, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao.”
Tôn Đức đưa các loại hấp dẫn, chính là hy vọng Thẩm Hạo có thể nhận danh sách này, sau đó nhìn hắn trật bánh, lão già kia, hắn đã từng tự mình kiến thức qua, chính là một lão ngoan cố, dầu muối không ăn.
Lúc ấy, vị khách hàng này, cũng là Tôn Đức từ một người bằng hữu biết được, nghe nói lão gia hỏa này muốn mua một căn biệt thự, chỉ là còn chưa tìm được người môi giới, đã bị Tôn Đức theo dõi, phái không ít người môi giới cho hắn, nhưng không người nào giải quyết được.
Hiện tại hắn lo lắng danh sách này sẽ thối rữa trong tay mình, đến lúc đó làm hỏng thanh danh không nói, rất có thể còn ảnh hưởng đến đánh giá của người khác đối với năng lực của mình, nghĩ đến những chuyện này, hắn thấy mình phải mau chóng thoát tay mới được.
Dù sao Thẩm Hạo cũng là một trong những trưởng phòng của công ty, đến lúc đó chỉ cần mình tùy tiện tìm cớ, nói là Thẩm Hạo nhất định phải cướp danh sách này, mới dẫn đến không giải quyết được là được.
Nghĩ đến những điều này, tâm tình Tôn Đức tốt hơn không ít.
Thẩm Hạo biết Tôn Đức không có hảo tâm, nhưng lời hắn nói vẫn rất có đạo lý, đây chính là một danh sách lớn, tất cả mọi người đều không giải quyết được, nếu như mình giải quyết được, không phải liền chứng minh được năng lực của mình sao?
Nghĩ đến đây, hắn tiêu sái tiếp nhận văn kiện, cười ha hả nói, “Giám đốc Tôn, anh yên tâm, cứ chờ tin tức tốt của tôi đi.”
Sau khi Thẩm Hạo rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt Tôn Đức dần dần biến mất, thay vào đó là một bộ biểu tình âm trầm, người này, chính là cái gai, ở trong công ty rêu rao khắp nơi đối nghịch với hắn, vừa lúc mượn chuyện này, làm cho Thẩm Hạo cút đi.
Bất quá, Thẩm Hạo cũng đã có quyết định, thân là trưởng phòng, hắn cũng có một văn phòng nhỏ độc lập của riêng mình, sau khi trở lại văn phòng, hắn bắt đầu cân nhắc nên làm như thế nào, cả ngày đều suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Lý Hoa mỗi ngày hẳn là đều nhận được điện thoại chào mời, phỏng chừng đã bắt đầu phản cảm những nhân viên môi giới này.
Nếu hắn đã có ý định, lại không thiếu tiền, mua biệt thự cũng chỉ là vấn đề thời gian, muốn bắt được hắn, phải đi một con đường khác.