Phần 433: Bạn gái bảo bối
“Tối nay chỉ sợ là không đi chơi được, buổi sáng mẹ em có dặn hôm nay tan tầm về nhà sớm một chút, buổi tối mẹ sẽ nấu một bữa thật ngon, anh về nhà với em đi.”
Nghe nàng nói như vậy, lại nhớ tới vị mẹ vợ xinh đẹp đã lâu không gặp, Thẩm Hạo lập tức gật đầu đáp ứng.
Xuyên qua những con phố đã lên đèn, Thẩm Hạo cùng Trần Tư Tư đi vào tiểu khu, nhấn chuông cửa, theo cửa phòng mở ra, ánh mắt Thẩm Hạo dần dần cũng trở nên nóng rực.
Một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn, lông mày lá liễu cong cong, mũi quỳnh nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận như anh đào, đôi mắt cong cong dịu dàng, tất cả đều khiến hắn mê mẩn.
“Dì, con lại tới chơi.”
Thẩm Hạo nhìn chằm chằm Tần Phỉ Tuyết, ánh mắt sáng quắc làm càn trên người nàng, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng.
Thật ra, hắn rất muốn nói rằng “Dì, dì có nhớ con không?”
Nhưng ngại còn có Trần Tư Tư ở bên cạnh, lời này nhất định không thể nói ra.
Nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng đã lâu không gặp trước mắt, Tần Phỉ Tuyết hơi sửng sốt, ánh mắt có chút né tránh nói.
“A, à, Tiểu Hạo tới rồi sao, mau vào phòng đi, đừng cứ đứng ngốc ở cửa như thế chứ.”
Nói xong, có chút trách cứ trừng Trần Tư Tư một cái.
“Con cũng thật sự là, Tiểu Hạo muốn tới cũng không biết nói trước cho mẹ một tiếng.”
Trần Tư Tư cười ngọt ngào.
“Mẹ, anh ấy cũng không phải người ngoài, còn cần phải chào hỏi trước sao? Mẹ không chuẩn bị đủ thức ăn sao? Vậy để con đi xuống lầu mua thêm một ít.”
Nói xong, đem túi xách treo trên vai Thẩm Hạo, nói.
“Anh đi vào giúp mẹ em chuẩn bị nhé, em đi xuống lầu mua thêm chút đồ ăn.”
Cơ hội đến! Thật sự không hổ là bạn gái bảo bối của ta!
Giờ khắc này, Thẩm Hạo chỉ hận không thể ôm Trần Tư Tư hôn mạnh một cái.
Làm sao hắn lại có thể có một cô bạn gái hiểu lòng người khác như vậy, có nhãn lực như vậy a, quả thực chính là đang tạo cơ hội cho hắn cùng mẹ vợ nha, thật sự là quá tốt!
Vì vậy hắn liền cười nói.
“Ok, vậy em đi nhanh đi, có đủ tiền không? Nếu không đủ, thì chỗ anh vẫn còn nè.”
“Thôi không cần đâu, tiền mua đồ ăn em vẫn có.”
Nói xong, Trần Tư Tư cười ngọt ngào, xoay người đi về phía cửa thang máy.
“Dì ơi, con có thể vào được không?”
Nhìn Tần Phỉ Tuyết sắc mặt có chút mất tự nhiên, Thẩm Hạo trong lòng mừng thầm, nhưng mặt ngoài lại giả bộ nghiêm trang.
Nghe hắn hỏi như vậy, Tần Phỉ Tuyết ra vẻ trấn định nói.
“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy chứ, nơi này cũng là nhà của con, đương nhiên là có thể tiến vào a.”
Khi cửa phòng”phanh” một tiếng đóng lại, trái tim Tần Phỉ Tuyết cũng theo đó run rẩy vài cái.
Lúc này trong nhà chỉ có nàng và Thẩm Hạo, Tần Phỉ Vũ còn chưa trở về, Trần Tư Tư lại xuống lầu mua đồ ăn, tình huống lúc này làm cho trong lòng nàng có chút bất an nhưng đồng thời lại mơ hồ có chút chờ mong, thế nhưng ngay cả nàng cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, vì sao lại chờ mong.
Liệu Tiểu Hạo có thừa dịp lúc này làm loạn hay không? Hắn lớn mật như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Mình sẽ phải làm gì nếu hắn thực sự làm bậy? Là phản kháng quát mắng hay là…
Khi Tần Phỉ Tuyết còn đang suy nghĩ lung tung, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run lên, đầu óc trống rỗng, bởi vì lúc này Thẩm Hạo đã từ phía sau ôm chặt lấy nàng.