Phần 449: Bị người theo dõi
Nhìn bóng lưng cao gầy diệu mạn của Sở Uyển Ngôn dần dần biến mất khỏi tầm mắt, vẻ bi thương thống khổ trên mặt Trương Phi Vân dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không cam lòng.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong đầu theo bản năng nhớ tới một người, hắn cho rằng là chính là vì sự tồn tại của người này, mới khiến cho mình không cách nào đạt được trái tim của Sở Uyển Ngôn.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Trương Phi Vân dần dần trở nên âm lãnh, lạnh như băng hàn.
Thẩm Hạo! Tốt nhất là mày đừng để cho tao hoặc Tôn Đức trở thành phó giám đốc bán hàng, nếu không, mày sẽ không sống yên đâu!
Một ngày bận rộn theo mặt trời lặn dần dần kết thúc, Thẩm Hạo đặc biệt gọi điện thoại cho Trần Tư Tư, hỏi thăm xem đêm nay nàng có muốn mang mình về nhà ăn cơm hay không. Sau khi nhận được đáp án khẳng định hôm nay nàng không thể mời hắn tới nhà ăn cơm, Thẩm Hạo lập tức hưng phấn chạy về nhà, dù sao trong nhà hắn lúc này còn có một dâm phụ thiên kiều bá mị đang chờ hắn trở về.
Vừa nghĩ đến buổi tối lại có thể cùng Trương Uyển chơi đủ loại trò chơi hương diễm kích thích, Thẩm Hạo kích động đến mức, ngay cả vật nam tính dưới háng cũng nhảy theo vài cái.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới ra khỏi công ty liền phát hiện mình bị người theo dõi, giả vờ giả vịt không có việc gì liếc trộm qua phía đó một cái, Thẩm Hạo lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Vương Hải Phong, lão gia hỏa này thế nhưng vẫn còn chưa hết hy vọng, còn muốn tìm lão tử gây phiền toái, thật là một tên xú gia hỏa phiền phức đáng chết mà!
Nhìn hai tên côn đồ lén la lén lút đứng ở góc cửa công ty, Thẩm Hạo thầm mắng một phen, nhíu mày suy nghĩ kỹ một chút, rồi vươn tay chặn một chiếc taxi ngồi vào.
Tất nhiên, lúc này hắn sẽ không về nhà, mà là đến câu lạc bộ đêm.
Thẩm Hạo suy nghĩ rất đơn giản, nếu hai tên côn đồ kia không có ý định động thủ, mà một mực âm thầm theo dõi hắn, liền chứng tỏ là hai tên này đang muốn tìm hiểu xem hắn đang sống ở nơi nào.
Vạn nhất bị những người này biết được chỗ ở của mình, vậy cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ không còn yên ổn!
Cho nên hắn tính toán đến hộp đêm Điệp Luyến trốn tránh một phên, dù sao Trương Lam Vận cũng không phải là nữ nhân bình thường, dù sao thì ngay cả lão gia hỏa chết tiệt Vương Hải Phong kia, đứng ở trước mặt nàng cũng phải ăn quả đắng như thường.
Trên đường đi, Thẩm Hạo lấy ra tấm danh thiếp “đặc biệt” mà Trương Lam Vận đưa cho, có chút thấp thỏm gọi vào số điện thoại được in phía trên danh thiếp.
Chuông điện thoại vang lên ba bốn tiếng thì từ trong loa di động truyền đến một giọng nói vì hút thuốc mà có chút khàn khàn, nhưng khi nghe vào tai lại có một loại cảm giác rất đặc biệt.
“Vị nào?”
“Chị Trần, là em, em là Thẩm Hạo, chị còn nhớ em không?”
Thoáng chốc, trong loa một mảnh trầm mặc, ước chừng qua ba bốn giây thanh âm của Trần Lam Vận mới vang lên.
“Ồ, sao thế, hôm nay như thế nào mà lại đột nhiên gọi điện thoại cho chị đây? Chú em đây là gặp rắc rối rồi phải không?”
Thẩm Hạo cười khổ một tiếng.
“Chị Trần, chị là bán tiên à, sao lại đoán chuẩn như vậy cơ chứ? Đúng là em đang gặp chút chuyện, bây giờ chị đang ở đâu vậy, có đang ở trong một câu lạc bộ đêm không?”
“Ở đây, bây giờ chú em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường, sẽ lập tức đến hộp đêm ngay thôi, chị Trần, chị ngàn vạn lần đừng rời đi đấy, nhất định phải chờ em tới đấy!”
Nói xong, Thẩm Hạo bấm ngắt cuộc gọi, trong lòng cũng thoáng ổn định lại.