Phần 450: Giải quyết phiền toái
Taxi bảy vòng tám rẽ, cuối cùng cũng xuyên qua được đoạn đường đông đúc, vững vàng dừng lại trước cửa hộp đêm Điệp Luyến.
Thẩm Hạo vừa xuống xe liền khẽ liếc nhìn về phía sau, quả nhiên phát hiện hai tên côn đồ lúc trước hắn nhìn thấy đứng ở góc công ty, cũng từ trên một chiếc taxi đi xuống.
Thấy thế, Thẩm Hạo hướng về phía bọn họ dựng ngón giữa lên, làm một cái thủ thế khiêu khích, sau đó đem hai tay chắp ra sau lưng chậm rãi đi về phía hộp đêm Điệp Luyến.
Hai tên côn đồ không biết là bởi vì bị hắn khiêu khích nên trong lòng khó chịu hay là có chuyện gì xảy ra, thế mà dĩ nhiên chạy vọt về phía hắn.
Đúng lúc này Trần Lam Vận mang theo hai tên bảo tiêu từ hộp đêm đi ra, sau khi phát hiện Thẩm Hạo, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một biểu tình cổ quái, sau đó khoang tay trước ngực, một bộ dáng muốn xem kịch đánh giá Thẩm Hạo đang sốt ruột vội vàng đi tới.
“Chị Trần! Cuối cùng cũng gặp được chị, thật sự là quá không dễ dàng đi!”
Thẩm Hạo miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, giả bộ như hai người rất thân quen để chào hỏi Trần Lam Vận.
Trần Lam Vận nhếch môi cười, chỉ chỉ hai tên côn đồ đang ở đuổi theo sát phía sau hắn, nói:
“Hai tên kia chính là phiền toái mà chú em nói tới sao?”
“Đúng vậy, chị Trần, em cũng không biết bọn họ là ai, lúc em vừa tan tầm ra khỏi công ty, hai tên này liền một mực theo sát em, làm sao bây giờ?”
Nhìn nam nhân cao lớn có gương mặt quen thuộc trước mắt, Trần Lam Vận bất chợt có chút thảng thốt, trong đầu cũng đột nhiên toát ra một ý niệm đùa giỡn.
Vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhếch đôi môi đỏ xinh đẹp cười cười.
Chuyện này với chị đây mà nói thì đơn giản rồi, nhưng đối với chú em mà nói thì dường như vẫn có chút phiền toái.
“Còn không phải sao, bằng không em cũng sẽ không chạy tới tìm chị Trần như thế.”
“Dễ làm, vậy thì chú em cầu xin chị đi, nói một ít lời dễ nghe, làm cho chị đây cảm thấy thoải mái, chị gái sẽ giúp chú em đuổi bọn họ đi.”
Vẻ mặt Thẩm Hạo nhất thời có chút mộng bức.
Người phụ nữ này, nàng ta nói như vậy là có ý gì vậy? Cũng thật sự là quá kỳ lạ đi!
Nghênh đón ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Trần Lam Vận, Thẩm Hạo cười khổ một tiếng, nói:
“Em nói này chị Trần, chị đây là có ý gì thế?”
“Không phải chị đây đã nói rất rõ rồi sao? Nếu chú em cầu xin chị đây, chị đây sẽ giúp chú em giải quyết rắc rối.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo chỉ đành cười khổ nói.
“Chị Trần, cầu xin chị, cầu xin chị, chị giúp em đi.”
Lúc này, biểu tình trên mặt Thẩm Hạo phải nói là vô cùng đặc sắc, vẻ mặt kia chính là vài phần bất đắc dĩ lại mang theo vài phần tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Trần Lam Vận cũng có chút kỳ quái.
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng Trần Lam Vận nhất thời trào ra một loại cảm giác khác thường.
Người đàn ông trước mắt này cùng người đàn ông trong trí nhớ của nàng thật sự là quá mức giống nhau, ngoại trừ chiều cao cùng hình thể ra, cơ hồ có thể nói là từ một khuôn mẫu khắc ra.
Nhớ lúc trước, hắn chưa từng cầu xin mình như người đàn ông này, hắn là một người vô cùng bướng bỉnh, cũng rất cao lãnh, cho dù có gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa, cũng không muốn mở miệng cầu xin người khác.
Nếu như lúc trước hắn nguyện ý mở miệng cầu xin mình, có lẽ hai người bọn họ hiện tại cũng đã có con rồi đi…