Phần 459: Khát vọng được chinh phục
Miễn cưỡng vươn hai tay chống đỡ lấy vòm ngực cường tráng của Thẩm Hạo, Trần Lam Vận thu liễm tâm tư, ra vẻ tức giận nói.
“Tiểu tử thúi, cậu có biết biệt danh của chị đây là cái gì không?”
“Dám đối xử với tôi như vậy, có tin đêm nay lão nương sẽ không để cho cậu đi ra được khỏi nơi này hay không?!”
Nói xong, nàng liền ra vẻ hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, giơ phấn quyền lên bắt đầu đấm lung tung lên người hắn.
Thẩm Hạo lại không hề dao động chút nào, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào nàng, cười hắc hắc nói.
“Em tin chứ chị Trần, nhưng em lại rất muốn biết tối nay chị dự định làm cách nào để khiến em không thể đi ra khỏi nơi này?”
“Là định ở trên giường đem em ép khô, để cho hai chân em nhũn ra không cách nào xuống giường đi được, hay là trói em lại dạy dỗ một phen?”
Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt xấu hổ của Trần Lam Vận, một bàn tay to nhanh chóng đắp lên bộ phận nữ tính trước ngực của nàng, thoáng dừng lại một chút rồi trực tiếp đưa vào bên trong xoa nắn lung tung.
Bộ vị mẫn cảm lại bị tập kích, khiến Trần Lam Vận vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đồng thời trong thân thể cũng nổi lên một loại khoái cảm khác thường.
Nàng không phải là nữ nhân bình thường, cũng chưa từng có nam nhân nào dám đối xử với nàng như vậy.
Nhưng hiện tại nàng bị Thẩm Hạo xâm phạm như vậy, lại làm cho trong lòng nàng sinh ra một loại biến hóa vi diệu.
Tuy rằng nàng biết mình phải phản kháng, phải giãy giụa, không được để cho Thảm Hạo tiếp tục càn quấy như thế, nhưng trong lòng nàng lúc này lại đồng thời khát vọng được nam nhân trước mắt dùng loại thủ đoạn cường thế như vậy tiếp tục đùa bỡn.
Đây là một loại tâm lý khát vọng được chinh phục, nhưng lúc này Trần Lam Vận lại không nhận ra được.
Cứ như vậy, trong lúc nhất thời nàng lâm vào trạng thái giãy giụa trong do dự.
Nhưng Thẩm Hạo làm sao có thể cho nàng có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, một cơ hội tốt như vậy nếu như không biết quý trọng, quả thực chính là đang lãng phí thời gian!
Vì thế thừa dịp Trần Lam Vận ngây người, hắn đột nhiên đứng dậy, đồng thời dùng hai tay nắm lấy hai dải vải trên vai thơm, dùng sức kéo sang hai bên trái phải!
Chỉ nghe “roẹt roẹt” một tiếng, hai mảnh vải trên vai khó khăn lắm mới che được phần da thịt tuyết trắng trước ngực liền bị hắn vô tình lại thô bạo xé rách thành hai nửa.
Một giây sau, cảnh đẹp của hoa trắng trước ngực trực tiếp bại lộ trong không khí, cũng đồng thời bại lộ ra trước mắt Thẩm Hạo.
Giờ khắc này, bầu không khí bên trong phòng riêng cũng phảng phất như trở nên nóng bỏng.
Chỉ thấy hải mảnh mềm mại nhất thời mất đi trói buộc liền giống như hai con thỏ trắng lớn nhảy ra, khẽ run rẩy lắc lư vài cái, sau đó liền thẳng tắp đối mặt với Thẩm Hạo.
Đường nét tròn trịa, ngoại hình đầy đặn, phảng phất như một cặp chén sứ trắng úp ngược, lại giống như hai cái bánh bao trắng lớn vừa mới ra khỏi lồng hấp.
Đặc biệt là hai điểm hồng phấn nộn trên đỉnh tuyết phong, khiến cho Thẩm Hạo phi thường tò mò, một vị đại tỷ trong giới hắc bạch hỗn đạo làm sao có thể bảo dưỡng được một cặp ngực cứ giống như của thiếu nữ như vậy cơ chứ.
Mà làm cho Thẩm Hạo hai mắt thẳng tắp chính là còn có một mảnh hình xăm trên phần da thịt trắng nõn mềm mại, quả thực làm cho hắn không rời được ánh mắt.