Phần 463: Phải dạy dỗ
Nghe hắn nói như vậy, Trần Lam Vận trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Lão nương có ý lúc nào chứ? Mau đi xuống cho tôi!”
Nói xong, nàng lại một lần nữa thử giãy giụa phản kháng.
Nhìn Trần Lam Vận vẻ mặt xấu hổ, phong tư trêu người, Thẩm Hạo nở nụ cười.
Không có ý? Mình đã làm nàng thành ra như vậy cũng không hề thật sự nổi giận, vậy mà còn mạnh miệng nói mình không có ý?
Thật sự là một nữ nhân hư hỏng tinh nghịch, nhất định phải ra tay dạy dỗ một phen a!
Vì thế cười hắc hắc một tiếng, ngay khi Trần Lam Vận còn chưa kịp phản ứng, lại đem người đè lên.
Âm thanh da thịt cùng da thịt nặng nề va chạm lập tức truyền đến, vòm ngực cường tráng của Thẩm Hao liền đem hai mảnh mềm mại tuyết trắng đầy đặn trước ngực nàng đè đến biến hình.
Xuất phát từ sự rụt rè đặc trưng của nữ nhân, Trần Lam Vận muốn đẩy Thẩm Hạo ra, nhưng khí lực của nàng lại không đủ, hơn nữa dưới từng đợt công kích đầy tính cường thế bá đạo lúc trước của Thẩm Hạo, nàng sớm đã cả người mềm nhũn như bún, tim đập loạn xạ.
Chết người nhất chính là trong lòng nàng cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra mà lại sinh ra một loại cảm giác khát vọng, đây mới là nguyên nhân chính khiến nàng vừa cự tuyệt lại vừa nghênh đón, nửa đẩy nửa thuận theo.
“Chị Trần, sao chị có thể không có ý gì với em được cơ chứ, nếu không phải đêm nay chị nghĩa khí ra tay giúp đỡ em giải quyết phiền phức, hiện tại cũng không biết em đang trốn ở đâu đây.”
Đặt cằm lên phần xương quai xanh tinh xảo của Trần Lam Vận, đầu thì ghé vào bên tai nàng, một bên dán lên gương mặt mềm mại nóng bỏng của nàng, một bên nói ra những lời này vào trong tai nàng, Thẩm Hạo lại còn đùa giỡn thổi một ngụm nhiệt khí vào trong.
Thoáng chốc, thân thể yêu kiều của Trần Lam Vận liền khẽ run lên vài cái, mắt hạnh nguyên bản còn lộ ra vài phần xấu hổ nhất thời trở nên có chút tan rã, ánh mắt vô cùng mê ly, nửa híp lại, mơ hồ có thể thấy được một tia xuân tình bắt đầu khởi động.
Thấy thế, Thẩm Hạo thầm nghĩ có kịch hay.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế với loại nữ nhân tương đối cường thế này, còn có chút không nắm chắc tính nết của đối phương, nhưng hiện tại nữ nhân dưới thân rõ ràng đã nổi cơn động tình, đã như thế, chuyện kế tiếp liền dễ làm hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo ra một chiêu độc ác, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái lên trên vành tai ửng hồng của Trần Lam Vận, đồng thời thổi hơi nóng nói.
“Chị Trần, kỳ thật em đã đoán ra hết cả rồi, chị đừng giả vờ nữa.”
Hô hấp nóng ẩm trộn lẫn với mùi rượu gắt mũi khẽ phun lên tai cùng với hai má, còn có một loại cảm giác khó nói nên lời, làm cho trái tim Trần Lam Vận không khỏi tăng tốc đập nhanh hơn.
Bên tai lại nghe hắn nói như vậy, Trần Lam Vận vẫn nhắm chặt hai mắt lại, cũng không mở miệng trả lời, trong lòng tự nhủ, để xem tiểu tử ngươi còn có thể chơi ra trò gì, chẳng lẽ đêm nay còn tính toán thật sự đem lão nương ăn vào trong bụng?
Thấy nàng không có phản ứng, Thẩm Hạo quyết đoán đưa tay bắt lấy một mảnh tuyết trắng, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
Nào ngờ Trần Lam Vận vẫn cố nén không để cho mình làm ra bất kỳ phản ứng gì, giả vờ giống như một mỹ nhân đang ngủ.
Hắc hắc, nữ nhân này, cũng rất biết nhịn nha, không hổ là đại tỷ đã gặp qua các loại tràng diện.