Phần 474: Mỹ thiếu phụ
Chỉ thấy xuất hiện trước mặt hắn chính là một vị mỹ thiếu phụ có khuôn mặt trắng nõn, khí sắc hồng nhuận đầy đặn, làn da mềm mại mà sáng bóng.
Nhìn từ diện mạo, tuổi của nàng đại khái cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, thậm chí còn chưa tới, có vẻ rất trẻ tuổi.
Toàn thân mỹ phụ chỉ mặc một chiếc váy chuyển màu màu tím nhạt, phía trên là màu tím nhạt, kéo dài đến làn váy lại biến thành màu tím sậm.
Giống như một bông hoa tử la lan còn chưa hoàn toàn nở rộ, làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái lại mang theo hương thơm.
Cổ áo cũng không phải quá hở, chỉ lộ ra từng mảnh da thịt trắng hoa cùng một nửa xương quai xanh tinh xảo được hai sợi dây vai che khuất.
Ngoài ra, không còn bất kỳ cảnh đẹp nào để Thẩm Hạo có thể thưởng thức.
Nhưng theo tầm mắt di chuyển lên, một lần nữa dừng lại ở trên gương mặt vô cùng mịn màng đang nở một nụ cười tươi tắn kia, ánh mắt Thẩm Hạo lại lộ ra vài phần kinh diễm.
Ngũ quan lập thể, mặt mày khắc sâu, một khuôn mặt trái xoan cực kỳ tiêu chuẩn, khuôn miệng hơi lớn, nhưng môi lại rất mỏng, tô son môi màu nhạt.
Theo vừa rồi nàng nói chuyện, đôi môi hồng hào mọng nước khẽ mở ra, tựa như một đóa hồng kiều diễm tỏa hương thơm ngát, làm cho Thẩm Hạo nhịn không được có chút tâm viên ý mã, miên man bất định.
Lúc này nàng đang lười biếng dựa người vào một chiếc ghế hình bán nguyệt, đầu hơi nghiêng qua một bên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nâng lấy đôi má tinh xảo, dùng một đôi mắt cong hơi hẹp dài lại sáng ngời động lòng người nhìn lướt qua chỗ bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hạo hơi sửng sốt, lập tức vội vàng thu hồi ánh mắt, mở miệng chào hỏi.
“Xin chào chị Mỹ Linh, lần đầu gặp mặt, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”
Nói xong, hắn cũng rất tự nhiên vươn ra một bàn tay lớn.
Nhưng người phụ nữ được Trương Uyển gọi là “Chị Mỹ Linh” này lại không đưa tay ra nắm lấy tay hắn, mà ngược lại nhấc mí mắt, nhìn về phía Trương Uyển, hỏi.
“Tiểu Uyển à, đây là bạn quan trọng mà em muốn giới thiệu cho chị à?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo thầm nghĩ, người phụ nữ này không phải là đang chê lão tử còn quá trẻ đấy chứ?
Nếu như thật sự như vậy, thì cũng quá mức trong khe cửa nhìn người*, khinh thường người khác quá đi!
*Ý nói là tầm nhìn hạn hẹp.
Vì thế còn không đợi Trương Uyển có hành động gì, Thẩm Hạo đã khiêm tốn cười nói.
“Chị Mỹ Linh, có phải chị cảm thấy, em còn quá trẻ, không đủ thành thục ổn trọng, khi nói chuyện với nhau sẽ có khoảng cách thế hệ, đúng không?”
Cùng lúc nói lời này, Thẩm Hạo hai mắt không chớp gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài của nàng, càng là đối tượng bị hắn trọng điểm chiếu cố.
Dù sao cũng có một câu nói rất hay, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, trong lòng người nghĩ cái gì, thông qua ánh mắt liền có thể nhìn ra đại khái.
Cái nhìn chằm chằm này lại làm cho hắn phát hiện ra một hiện tượng không thường thấy, trong lòng không khỏi miên man suy nghĩ.
Nữ nhân này không tầm thường a, khóe mắt cong cong lên vểnh lên, giống như mắt hồ ly, nữ nhân có được đôi mắt hồ mị như thế này, bình thường thì nhu cầu về phương diện đó hình như đều rất mãnh liệt đi?
Hơn nữa cả người nàng thoạt nhìn khí chất ưu nhã biếng nhác, mang theo khí thế quý phu nhân, làm cho người bình thường không dám dễ dàng tiếp cận.
Nhưng vừa rồi nàng khi cùng ta đối mắt, trong nháy mắt dưới đáy mắt nàng ta lại hiện lên một tia ánh mắt chỉ có thể xuất hiện khi nam nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mới.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ… Thôi quên đi, trước tiên cứ nói chuyện cái đã!