Phần 487: Quần lót
“Cái gì kia, Tiểu Thẩm, em ngồi trước một lát nhé, chị lên lầu thay quần áo.”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo mới một lần nữa đem ánh mắt rơi vào trên người Lý Mỹ Linh, vừa nhìn một cái, hình ảnh đập vào mắt nhất thời làm cho hắn hai mắt tỏa sáng.
Lý Mỹ Linh quả thật không lừa gạt hắn, vừa rồi quả thật là nàng đang tắm rửa, bởi vì toàn thân nàng chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Mái tóc đen nhánh vẫn còn thấm đẫm nước xõa tung trước ngực, trên vai thơm trắng nõn, hai màu đen trắng tương phản rõ ràng, tràn ngập sức hấp dẫn khác thường.
Hai xương quai xanh tinh xảo chứng minh dáng người của nàng không hề tệ một chút nào, vẫn có thể so sánh với thiếu nữ.
Đặc biệt là hai mảnh tuyết trắng mà khăn tắm cũng khó có thể che khuất hết, tuy rằng khăn tắm đã che đi bộ vị riêng tư nhất, nhưng vẫn có đại bộ phận tuyết trắng phơi bày trong không khí.
Khe rãnh thâm thúy mê người ở giữa là dễ thấy nhất, ước chừng sâu cỡ ba đốt ngón tay, chỉ cần thoáng nhìn, trong lòng Thẩm Hạo liền có đại khái.
Dường như là cúp C, đúng không nhỉ? Cho dù không phải thì tối thiểu cũng là cúp B cỡ đại, chính là không biết ngoại hình thế nào? Nhìn thế nãy cũng không bõ bèn, nếu có thể nhìn thấy hết thì tốt biết mấy!
Nghĩ tới đây, tầm mắt Thẩm Hạo di chuyển xuống, đập vào mắt là cặp chân thon dài mảnh khảnh.
Thật thẳng thật trắng, tốt, là một đôi chân đẹp, nếu mang vớ phải rất đẹp.
Thầm khen một phen, Thẩm Hạo còn muốn xem, nhưng lại không thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn nữa, bởi vì phần còn lại đã hoàn toàn bị khăn tắm che khuất bao bọc.
Nhưng nhớ tới dáng người thướt tha cùng vòng eo thon gọn của Lý Mỹ Linh ngày hôm qua, Thẩm Hạo có thể tưởng tượng được dưới khăn tắm che kín là một khối thân thể thơm tho ngào ngạt mê người như thế nào.
Hảo tiểu tử, thế nhưng lại dám dùng loại ánh mắt này híp mắt này nhìn mình, thật sự là đủ lớn mật!
Nhưng… Chỗ kia của hắn thật sự lớn, không có phản ứng thì có quy mô lớn như vậy, thật khó tưởng tượng phản ứng sẽ lớn cỡ nào… Ah, làm thế nào mình có thể nghĩ về chỗ đó được chứ, thực sự là!
Thấy nam nhân trước mắt không kiêng nể gì mà đánh giá mình, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Mỹ Linh hơi đỏ lên.
“Tiểu Thẩm, hay là cậu đi tắm rửa, thay quần áo đi, bằng không sẽ bị cảm.”
Nói xong lời này, Lý Mỹ Linh lại sửng sốt, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời như vậy, dù sao đây cũng mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt a!
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ như vậy sao? Nhưng rõ ràng mình không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với hắn nha, thật sự là!
Ngay khi Lý Mỹ Linh suy nghĩ lung tung, Thẩm Hạo lại không nghĩ nhiều như vậy, lập tức cười hắc hắc nói.
“Vậy là cảm ơn chị Mỹ Linh, thật đúng là vậy, quần áo ướt dính vào người thật sự là không thoải mái.”
Nói xong, hắn ném túi giấy tờ lên sofa: “Chị Mỹ Linh, phòng tắm nhà chị ở đâu?”
“Lầu hai.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Hạo đi thẳng lên lầu hai, lại nhìn thắt lưng to lớn cùng vòng eo không hề có mỡ thừa, trong đầu Lý Mỹ Linh theo bản năng toát ra hình ảnh một vật to lớn nằm giữa hai chân hắn.
Đem nhiệt độ nước điều chỉnh đến vừa phải, Thẩm Hạo thoải mái tắm rửa một trận, đồng thời đánh giá bố trí trong phòng tắm.
Một cái nhìn này vừa vặn để cho hắn phát hiện ra một thứ cực kỳ thú vị.
Trong đây dĩ nhiên lại có một chiếc quần lót màu hồng phấn, hơn nữa còn có tình thú như vậy, thật sự là một nữ nhân biết tiêu khiển nha.
Hai ba bước đi tới bàn trang điểm, Thẩm Hạo cầm lấy chiếc quần lót nhỏ đáng thương bên trong, trên tay hơi dùng sức, từ trên miếng vải truyền đến xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, làm cho hắn có chút yêu thích không nỡ buông tay.