Phần 513: Gian tình trong nhà tắm
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, cắt dứt bầu không khí mập mờ lúc này.
Một giây sau, hai người phi thường ăn ý mà buông nhau ra, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Làm xong tất cả, bốn mắt nhìn nhau vài giây, sau đó hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp.
“Chị, chị đang làm gì vậy? Sao lâu như vậy mới mở cửa?”
Tần Phi Vũ xách theo một đống hành lý có chút oán giận nói một câu, sau đó thì cố hết sức kéo chiếc vali nặng nề đi vào trong phòng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hạo vắt chân ngồi trên sô pha, trên mặt không khỏi lộ vẻ sửng sốt.
“Tiểu Hạo! Con đến khi nào vậy?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo làm bộ kinh ngạc đứng dậy:
“Dì út đến rồi, con còn tưởng là Tư Tư trở về, về phần con đến từ khi nào…”
“Tiểu Hạo vừa đến, hai người có thể nói là người trước người sau, chẳng lẽ vừa rồi em không phát hiện sao?”
Không đợi Thẩm Hạo nói xong, Tần Phỉ Tuyết đã lập tức lên tiếng cắt đứt, cuối cùng còn khép lại mái tóc rải rác hai bên má, mặt mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Vừa rồi chị ở trong bếp nấu cơm, không nghe thấy.”
Nói xong, nàng lặng lẽ trừng mắt nhìn Thẩm Hạo một cái.
“Phỉ Vũ, em đã chuyển xong hết đồ đạc rồi sao?”
“Làm sao có thể chứ, em chỉ đem những thứ em có thể cầm được chuyển tới đây trước.”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Tuyết gật gật đầu.
“Nếu em đã quyết định xong, vô luận thế nào chị cũng ủng hộ em.”
Tần Phỉ Vũ lúc này mới cười duyên một tiếng, nói:
“Vẫn là bà chị đối xử tốt với em, được rồi, chị đi nấu cơm đi, đồ đạc của em cũng không nhiều lắm, không cần hỗ trợ đâu.”
Nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hạo, thấy hắn còn đứng tại chỗ, không khỏi nhíu mày liễu.
“Này, tiểu tử, chẳng lẽ con không có ý định giúp dì út tương lai cất đồ sao?”
Thẩm Hạo sửng sốt, lập tức cười hắc hắc nói:
“Nào có, để con, để con làm cho…”
Tần Phỉ Tuyết ở trong phòng bếp nấu cơm, Thẩm Hạo và Tần Phỉ Vũ ở phòng khách, hai người ngồi đối diện, thỉnh thoảng tán gẫu một câu.
Tuy rằng bật TV, nhưng hai người đều không hề có ý muốn xem, mà là mặt qua mày lại, âm thầm đưa tình.
Mấy ngày không gặp được người trong lòng suy nghĩ, Tần Phỉ Vũ quả thật rất nhớ, mắt đẹp chớp chớp, nảy ra một ý, vì thế nói.
“Mệt chết mất thôi, đầu đầy mồ hôi, phải vô phòng vệ sinh rửa mặt mới được.”
Nói xong, nàng cười kiều mị với Thẩm Hạo, lắc lắc mông đẹp đi về phía phòng vệ sinh.
Thấy thế, Thẩm Hạo ngẩn người, sau đó liền phản ứng lại, lúc này cũng cố ý lớn tiếng nói…
“Ôi chao, sao lại đau bụng vậy nè? Không được, phải đi vệ sinh thôi.”
Vì vậy, hai người một trước một sau đi vào phòng tắm.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Thẩm Hạo vừa xoay người, một khối nhuyễn ngọc thơm ngào ngạt liền nhào vào trong ngực hắn.
Cảm thụ được thân thể mềm mại lồi lõm ở trên thân thể mình tùy ý cọ xát vặn vẹo, đặc biệt là một đôi tuyết phong đầy đặn tràn ngập cảm giác đàn hồi trước ngực, xúc cảm tuyệt vời truyền đến từ vòm ngực cường tráng làm cho hắn không tự chủ được mà giang hai tay ra, ôm chặt thân thể thơm tho mềm mại trong ngực.
Cằm hơi cúi xuống, gối lên cái đầu nhỏ có mái tóc đen nhánh mềm mại bồng bềnh, khẽ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi.
Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, vẫn luôn làm cho hắn say mê mê luyến như vậy.
“Tiểu tử thúi, nhớ chị không?”
Tần Phỉ Vũ hạ thấp thanh âm hỏi, cả người thiếu chút nữa không giống như gấu koala treo lên trên người Thẩm Hạo.
Chỉ thấy nàng gắt gao dựa đầu vào vòm ngực cường tráng của Thẩm Hạo, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ kia.
Đôi mắt đẹp tuy rằng nhắm chặt, nhưng hàng mi dài thỉnh thoảng run rẩy kia lại để lộ nội tâm nàng lúc này không hề bình tĩnh.