Phần 522: Vị trí phó giám đốc
Tại văn phòng chủ tịch.
Nhìn nam nhân nhỏ hơn mình gần 10 tuổi trước mắt, Lý Bảo Long vẻ mặt cảm khái.
Hắn không nghĩ tới lần này thành tích thi đấu lại phấn khích như vậy, liên tiếp không ngừng làm mới kỷ lục trước kia của bộ phận bán hàng.
“Tiểu Thẩm, cậu thật đúng là làm cho lão ca này mở rộng tầm mắt nha.”
Cảm khái nói một câu, sau khi Thẩm Hạo lộ ra nụ cười khiêm tốn, Lý Bảo Long từ trong ngăn kéo lấy ra 100.000 tiền thưởng đã chuẩn bị từ trước đẩy tới trước mặt hắn.
Thấy thế, Thẩm Hạo sửng sốt,”Tổng giám đốc, ngài đây là…”
“Cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Vừa rồi Tôn Đức tới tìm ta, tự nguyện rời khỏi cuộc thi thành tích lần này, cho nên vị trí thứ nhất đương nhiên là của cậu.”
Nói xong, ông ta thoải mái ngửa ra sau, mấy ngón tay có tiết tấu gõ lên mặt bàn, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Hạo, ánh mắt ý vị thâm trường.
Ta lau! Cái gã mập mạp chết tiệt kia vậy mà lại cam tâm buông tha cơ hội được nở mặt nở mày khó có được này?
Ngay khi Thẩm Hạo đang suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Lý Bảo Long nói.
“Tiểu Thẩm, thật không nghĩ tới mạng lưới của cậu lại cường đại như vậy.”
“Nghiêm túc mà nói, nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng không làm được thành tích chói mắt như cậu.”
Nói xong, ông ta đột nhiên ngồi thẳng người lại, hai tay chống bàn, nhìn chằm chằm Thẩm Hạo hỏi thẳng:
“Thẩm lão đệ, cậu cho lão ca nay một câu nói thật, lần thi đấu thành tích này có phải là bên trên có người giúp cậu hay không?”
Nghe ông ta nói như thế, Thẩm Hạo không khỏi nhướng mày.
“Cái này… cái này, tổng giám đốc Lý, ngài muốn tôi trả lời như thế nào đây? Cái này, việc này không phải đều vậy cả sao.”
“Hiểu rồi.”
Lý Bảo Long cười khẽ lắc đầu, tựa hồ cảm thấy mình hỏi ra vấn đề như vậy rất ngu ngốc, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Thẩm Hạo, lúc này ánh mắt đã có chút biến hóa.
“Lúc trước đã nói qua, người dành được vị trí thứ nhất trong lần thi đấu thành tích này có thể nhận được 100.000 Đồng tiền thưởng cùng với chức vị phó giám đốc bán hàng, tiền thưởng thuộc về cậu, về phần vị trí phó giám đốc bán hàng này…”
“Tiểu Thẩm, cậu xem như vậy có được hay không, chức vị phó giám đốc này sẽ do cậu quyết định, dù sao cậu cũng đạt được vị trí thứ nhất.”
“Về phần đề bạt ai trở thành phó giám đốc bán hàng, tôi sẽ không tham dự, hoàn toàn do cậu quyết định, bất quá… Tôi vẫn đề nghị cậu nên đề bạt người mới.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo không dấu vết gật gật đầu, thu hồi tiền thưởng, khiêm tốn cười.
“Nếu tổng giám đốc đã nói như vậy, vậy để Sở Uyển Ngôn ngồi lên vị trí phó giám đốc bán hàng này đi, ngài cảm thấy thế nào?”
“Tùy cậu, được rồi, cậu bận việc của mình đi.”
Mang theo số tiền thưởng nặng trịch, Thẩm Hạo vui vẻ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, định tìm Sở Uyển Ngôn đem tin tức tốt này nói cho nàng ấy biết, kết quả đi một vòng công ty cũng không phát hiện ra bóng dáng của nàng đâu.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạo đành phải trở lại văn phòng, ngồi chờ đến giờ tan tầm.
Thời gian trôi qua từng phút một, mặt trời cũng di chuyển về phía tây.
Gần hết giờ làm việc, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ.
Thẩm Hạo sửng sốt, là ai đây? Sở Uyển Ngôn sao?
Nghĩ vậy, hắn liền chỉnh lý lại quần áo, ra vẻ âm trầm nói:
“Mời vào.”
Trong nháy mắt khi cửa phòng đẩy ra, Thẩm Hạo nhất thời trợn tròn mắt, ngay sau đó vẻ mặt lạnh lùng.
“Là ông? Có chuyện gì vậy?”
Bởi vì người tới không phải Sở Uyển Ngôn, mà là Tôn Đức!