Phần 524: Muốn đánh úp bất ngờ sao
Thời gian như nước chảy, vô tình lặng lẽ chảy đi.
Thẩm Hạo dựa theo địa chỉ mà Tôn Đức nhắn đến, tìm tới quán ăn Tứ Xuyên kia. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ một đường đi tới một gian phòng ở lầu hai.
Đẩy cửa đi vào, hắn không khỏi có chút sửng sốt.
Chỉ thấy Tôn Đức mặt đỏ bừng ngồi trên ghế, trên bàn bày đủ các loại thức ăn tinh mỹ, mà trước mặt hắn còn đặt một bình rượu trắng đã rỗng tuếch.
Thấy thế, Thẩm Hạo nhướng mày, kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn:
“Đã ăn gì chưa mà uống thành như thế này.”
Lời này vừa nói ra, Tôn Đức dùng ánh mắt đã có chút nhập nhèm, mặt không chút đổi sắc, nói:
“Cậu… cậu bị mù à? Không thấy trên bàn bày đầy thức ăn sao?”
Đối với lời này, Thẩm Hạo chỉ lắc đầu cười lạnh mà không trả lời, trong lòng lại đang suy nghĩ gã mập mạp chết tiệt này đang muốn náo loạn cái gì đây?
Hắn còn chưa tới đã uống say trước, đây là muốn đem chính mình chuốc say trước, sau đó phun ra tiếng lòng sao?
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
“Vào, vào đi.”
Tôn Đức hình như đã uống khá nhiều, lúc nói chuyện đã có chút líu lưỡi.
Khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, ánh mắt buồn bã, vẻ mặt say khướt, ngồi ở trên ghế thỉnh thoảng lại lay động trái phải vài cái, làm cho người ta rất hoài nghi một giây tiếp theo hắn ta có phải sẽ trượt xuống dưới gầm bàn hay không.
Thẩm Hạo dùng ánh mắt có chút chán ghét liếc nhìn hắn một cái sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa.
Một giây sau, Tần Phỉ Vũ mặc một thân váy hoa nhí đẩy cửa đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Phỉ Vũ không khỏi sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ hắn cũng sẽ ở chỗ này.
“Chị… dì út, dì đến rồi sao, mau ngồi xuống ăn thôi, nếu không đồ ăn nóng đều biến thành đồ lạnh mất.”
Nghe nói như vậy, Tần Phỉ Vũ hướng Thẩm Hạo ném một ánh mắt hỏi thăm.
Thấy thế, Thẩm Hạo lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết Tôn Đức đang tính toán cái gì.
Sắc mặt Tần Phỉ Vũ nhất thời lạnh xuống, nói:
“Tôn Đức, anh như vậy là có ý gì? Không phải là nói muốn ăn cơm chia tay sao? Tại sao Thẩm Hạo lại ở đây?”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hạo cũng sửng sốt.
Được lắm, Tôn Đức, tên mập mạp chết tiệt nhà ngươi muốn làm cái gì đây? Còn tưởng rằng hắn đã nói với chị Phỉ mình cũng ở đây, kết quả lại không nói, đây là muốn đánh úp bất ngờ sao?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo vội vàng nháy mắt với Tần Phỉ Vũ, sau đó cười hắc hắc nói:
“Dì út, làm nửa ngày mà dì còn không biết hôm nay con cũng ở đây sao?”
Nói xong, hắn nhìn về phía Tôn Đức.
“Còn ông đang làm cái gì vậy? Ông và dì út ăn cơm chia tay còn gọi tôi tới đây làm gì? Làm nhân chứng cho các người sao? Nếu vậy thì thật sự là quá vinh hạnh rồi!”
Đối mặt với các loại chất vấn của hắn và Tần Phỉ Vũ, có lẽ là Tôn Đức đã uống quá nhiều nên thần trí cũng có chút không tỉnh táo, bởi vậy có vẻ rất bình tĩnh.
“Không có, không có ý gì, tuy rằng bữa cơm này là cơm chia tay của hai chúng ta, về phần tôi gọi Thẩm Hạo tới là muốn cho cô biết, vị cháu rể tương lai này của cô… gần đây ở trong công ty phong quang cỡ nào.”
Nói xong, chỉ thấy hắn nghiêng hông, một tay đặt dưới gầm bàn giống như muốn lấy thứ gì đó, kết quả mò mẫm nửa ngày cũng không lấy ra.
Ngay khi Thẩm Hạo nhịn không được muốn nổi giận, hắn đột nhiên lấy ra một chai rượu trắng, vừa định mở nắp ra, lại ngừng lại, nhìn Tần Phỉ Vũ còn đứng ở cửa, lắc đầu lắc đầu nói:
“Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Thấy thế, Thẩm Hạo và Tần Phỉ Vũ không dấu vết liếc nhau một cái, hai người đều nhẫn nại xuống, muốn nhìn xem rốt cuộc tên này muốn giở trò gì.