Phần 77: Tôi bị vô sinh
“Lão đệ, trước tiên cậu phải cam đoan mình sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.”
Lý Hoa nín thở, đặc biệt nhấn mạnh một phen.
Thẩm Hạo vội vàng gật đầu như gà con, ngực vỗ đến rầm rầm.
“Yên tâm đi, Lý ca, cho dù bị đánh chết em cũng sẽ không nói.”
Lý Hoa có chút xấu hổ xoa xoa tay, cuối cùng cắn răng một cái, ho khan hai tiếng, “Cái gì kia, tôi, tôi bị vô sinh.”
“…”
Thẩm Hạo đầu đầy hắc tuyến, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Hoa cư nhiên bị vô sinh, một nam nhân, không thể sinh con, có tiền hơn nữa cũng vẫn là đau trứng!
Bất quá hắn cũng không khinh bỉ ông ta, ngược lại có chút đồng tình, sau đó thăm dò hỏi…
“Lý ca, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, anh không muốn thử làm thụ tinh ống nghiệm một chút sao?”
Lý Hoa lắc đầu, “Cái này tôi ngược lại có biết, nhưng tinh trùng của tôi chết quá nhanh, căn bản không cách nào làm thụ tinh ống nghiệm, ai.”
“Vậy thì vẫn có một cách khác.” Thẩm Hạo linh cơ vừa động.
“Cách gì” Lý Hoa kích động.
“Mượn giống.”
Thấy Lý Hoa có chút choáng ngợp, Thẩm Hạo có chút ngượng ngùng ho khan hai tiếng.
“Nói thẳng ra một chút, chính là tìm một nam nhân thích hợp, để cho… cho chị dâu có thai.”
Lý Hoa nghe hắn nói như vậy, lông mày nhất thời nhướng lên, thoạt nhìn có chút mất hứng.
Thẩm Hạo vội vàng xua tay cười.
“Lý ca, em không có ý gì khác, không phải anh nói muốn em nghĩ cho anh một cách hay sao? Em cũng chỉ biết có hai loại này.”
Lý Hoa lắc đầu, không nói gì, âm thầm suy tư.
Hắn vô cùng phản cảm với loại phương pháp này, nhưng vừa nghĩ đến thân thể mình không được, gia nghiệp lớn như vậy sau này cũng không có ai kế thừa không nói, cho dù sau khi chết cũng có thẹn với tổ tiên.
Dù sao người xưa nói rất hay, bất hiếu có ba loại, vô hậu vi đại(ý nói không có người nối dõi là tội nặng nhất).
Nghĩ tới đây, hắn lại có chút phiền não.
“Chuyện này tôi sẽ cân nhắc, công ty của tôi còn có chút chuyện, đi trước.”
“Vậy cũng được, Lý ca, đi cẩn thận.”
Nhìn theo Lý Hoa rời đi, Thẩm Hạo không khỏi bật cười lắc đầu – : “Người có tiền a, tuổi trẻ không biết tinh(tinh trùng) trân quý, đến lúc già chỉ có thể rơi lệ nha…”
Cầm hợp đồng mua nhà trong tay, hắn không khỏi nở nụ cười, nếu đem hợp đồng này về ném vào trước mặt Tôn Đức, không biết tên mập chết tiệt kia sẽ phản ứng như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, hắn phấn khởi đi thẳng đến công ty.
Đến công ty, Thẩm Hạo trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Tôn Đức ra, cũng không để ý vẻ mặt phẫn nộ của Tôn Đức, đem hợp đồng mua nhà ném mạnh lên bàn.
Thấy hắn làm ra hành động như vậy, Tôn Đức trực tiếp nổi giận, nhất thời đập bàn đứng lên.
“Tiểu tử thúi, thái độ của cậu như vậy là như thế nào, có còn muốn làm việc ở đây nữa hay không…”
Còn chưa dứt lời, hắn liền nhìn thấy chữ ký của Lý Hoa trên bàn, lời còn chưa nói hết đột nhiên bị nghẹn lại.
Bởi vì tâm tình quá mức kích động, khuôn mặt lớn đầy thịt mỡ run lên, nổi lên một trận sóng thịt ghê tởm.
Nhưng dù sao cũng là lão giang hồ, cho dù khiếp sợ, cũng rất nhanh liền áp chế xuống, thay đổi thành một bộ dáng bình thản.
“Ồ, không thể tưởng tượng được, vậy mà cậu thật đúng là làm được, không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn đã nổi lên ngàn vạn tầng sóng.
Hắn như thế nào cũng không thể tin được, Thẩm Hạo nhanh như vậy liền đem sự tình xử lý xong xuôi, ngày hôm qua mới nói dùng không đến một tuần, lúc này mới qua một ngày liền giải quyết xong, cũng quá nhanh đi.