Phần 17
Sáng hôm sau, khi vợ chồng tôi ngồi ăn sáng, Minh xuống ngồi cùng vào bàn – nơi mà mới tối hôm trước nó còn ghì chặt lấy tôi, giáng những cú dập như trời giáng.
Minh nhìn tôi với đôi mắt buồn pha chút ăn năn, rồi mở lời:
– Con sẽ dọn ra ngoài ở.
– Tại sao? – Vợ chồng tôi đồng thanh.
– Sắp nhập học rồi. Con muốn kiếm chỗ nào gần trường cho tiện, sẵn tập luôn tính tự lập.
– Thế thì tốt. Lớn rồi phải tự lập mới được. – Chồng tôi đồng tình.
Tôi ngồi đó lắng nghe, thừa hiểu lý do thực sự là gì. Minh muốn rời bỏ căn nhà này để quên đi hình bóng của tôi trong lòng nó. Cũng tốt! Có vậy nó sẽ trở thành một người đàn ông bình thường như bao người, không còn tơ tưởng gì tới mẹ ruột mình nữa. Phần tôi, tôi cũng không cần phải vướng vào mối quan hệ loạn luân với nó và phản bội chồng mình nữa. Tốt cho cả hai!
Tuy nghĩ vậy, song tôi lại thấy buồn rười rượi khi chứng kiến thằng Minh nối gót ba nó bước đi. Dù là tôi không muốn làm vợ nó, nhưng nó vẫn là con trai tôi và tôi không muốn mất đi đứa con duy nhất của mình tí nào. Hy vọng rằng nó sẽ không bỏ người mẹ này mà đi quá lâu…
Khoảng thời gian sau đó với tôi thật trống trải. Nhà vắng hoe, có mỗi tôi và con Tâm, buồn tẻ vô cùng. Bỗng có tiếng điện thoại gọi tới.
– A lô? Ai đó. – Tôi hỏi khi thấy số máy lạ.
– Là em đây? Tài xế của chồng chị.
– Là chú à? Có việc gì thế?
– Em… Chị cho em gặp riêng mười phút được không?
– Được rồi. Chú cứ tới nhà tôi, tôi đang ở nhà.
Chưa đầy nửa giờ đồng hồ sau, người tài xế đã xuất hiện ở nhà tôi. Trông anh ta gầy gò đi hẳn, gương mặt nhợt nhạt như người bị ốm nặng.
– Hôm nay chú không phải lái xe cho anh nhà a?
– Không chị à. Hôm nay em xin nghỉ có việc.
– Trông chú xanh xao thế?
– Chắc do em mệt quá.
– Mà chú tìm tôi có việc gì? – Tôi đi vào việc chính.
– Em… em… xin chị hãy cứu lấy con em.
Nói tới đây, người tài xế trong bộ dạng thảm hại kia quỳ gối xuống chân tôi, van nài.
– Chú đứng lên đi. Có gì từ từ nói, tôi không hiểu.
– Con em nó sắp chết rồi. Mong chị cứu nó. – Người đàn ông bắt đầu khóc nức nở.
– Chú cứ bình tĩnh. Ngồi dậy đã.
Tôi đỡ anh ta ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm:
– Sao? Con chú bị gì?
– Nó cần phải được mổ gấp. Nhưng em không cách nào xoay đủ tiền.
– Bao nhiêu?
– 400 Triệu.
– Chú hỏi chồng tôi chưa?
– Em hỏi rồi. Anh nhà không cho em mượn số tiền lớn như thế, chỉ đồng ý cho em ứng trước hai tháng lương và nghỉ phép vài ngày lo chuyện gia đình.
– Thế à?
– Em cũng không muốn làm phiền tới chị đâu. Nhưng quả thực em không còn cách nào khác. Đồ đạc nhà cửa em đã đi cầm cố cả, nhưng chỉ đủ tiền thuốc thang. Giờ bác sĩ bảo cần phải cho bé mổ gấp, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
– Chú cứ bình tĩnh chuyện đâu còn có đó. Giờ để tôi vào viện thăm cháu bé đã.
– Vâng ạ. Em với chị đi ngay.
Người tài xế dẫn tôi tới bệnh viện, bước vào căn phòng toát lên màu trắng bí bách, ngột ngạt. Trên giường bệnh, một đứa bé gái dễ thương nhưng ủ rũ nằm im thin thít được bao quanh bởi đống dây nhợ y tế, tròn xoe mắt nhìn tôi. Sát bên là một người phụ nữ túc trực bên cạnh, và trông chị ta cũng xanh xao không kém người tài xế, hai mắt lộ rõ quầng thâm do thiếu ngủ. Một cảnh tượng thật đau xót!
– Đây là vợ con em. – Người tài xế giới thiệu – Và đây là bà chủ anh. – Anh ta nói thêm.
Nghe vậy, người phụ nữ kia đứng dậy, nhìn tôi gật đầu như một lời chào.
– Chị cũng thấy rồi đó, em không còn cách nào khác ngoài nhờ tới chị. Em không muốn nhìn con mình phải chết! – Người đàn ông gằn giọng, như sắp khóc, trong khi người vợ đã khóc thành tiếng.
Tôi hiểu rõ nỗi lòng của vợ chồng anh ta, cha mẹ dù có phải bán đi tất cả tài sản trong nhà vẫn cố gắng từng cơ hội một để giành lấy sự sống cho con mình. Tôi cũng có một đứa con nên hiểu rằng đối với những người làm cha mẹ, con cái là thứ quý giá nhất. Viễn cảnh làm đám tang cho con… đau đớn khôn xiết, không ai muốn nghĩ đến.
– Thôi được rồi hai vợ chồng đừng khóc nữa. Tôi sẽ giúp cháu bé.
– Chị nói thật chứ? – Vợ chồng họ cùng lên tiếng.
– Thật. Giờ chú đi theo tôi ra nói bác sĩ hãy mổ cho cháu bé, tôi sẽ cho chú mượn tiền để thanh toán.
– Em… em mừng qua không biết nói gì nữa. Em đội ơn chị, vậy là con bé có cơ may qua khỏi rồi.
Ca mổ được thực hiện ngay tối đó, tôi không thể ở lại, đành tạm biệt họ rồi ra về.
– Thôi tôi về. Cầu mong bình an cho con bé.
– Vâng chị về. Cảm ơn chị nhiều lắm. Chắc chắn em sẽ trả lại cho chị số tiền này. – Người tài xế nói.
Vợ anh ta cũng bước đến cạnh, nắm lấy đôi bàn tay tôi, giọng mừng rỡ:
– Chị là ân nhân của gia đình em. Vợ chồng em và con bé biết ơn chị nhiều lắm.
– Đừng nghĩ đến tiền bạc vội. Trước mắt là lo cho con bé đã. Có gì gọi báo kết quả cho tôi nhé! – Tôi nói, rảo bước ra về.
Số tiền tuy lớn nhưng việc giúp đỡ một đứa bé để nó có thể một lần nữa chạy nhảy, đặt chân tới trường vui đùa cùng chúng bạn khiến tôi thấy lòng ấm áp hẳn. 400 triệu đó suy cho cùng cũng không thể giúp tôi vui hơn, song nó có thể cứu lấy một mạng người, vậy thì tại sao tôi không giúp họ cơ chứ? Tôi biết chắc rằng đây là việc đúng đắn nhất tôi từng làm trong đời, bởi Ta giúp đời, đời rồi sẽ giúp ta! Phải không?