Phần 7: Vào hang cọp
– “Thằng Lộc là bạn học cấp ba, nhưng thật ra từ lúc nhỏ anh đã gặp nó trong xí nghiệp của Ba. Từ nhỏ nó rất hống hách, cũng rất ghét anh vì anh được các cô chú trong xí nghiệp chăm sóc nhiều hơn”
– “Đơn giản vì mọi người đều quý mến Ba. Trong khi Phát ba nó lại không được cảm tình của họ…”
– “Năm Lộc học Lớp 11 thì Mẹ nó qua đời do ung thư. Ba ngày tang lễ của Mẹ nó, ba nó chỉ đến vài lần. Thậm chí ngày bà được đem đi chôn cất, ba nó đi với bồ nhí không đến, Lộc thì cởi áo tang đi đánh game với bạn… Sau hôm đó, ông bà ngoại nó từ mặt cả hai cha con”.
– “Ngày xưa thời cấp ba, một lần Lộc dẫn cả lớp về nhà chơi, chủ yếu là để khoe khoang sự giàu có của nhà nó. Dù nó rất ghét anh nhưng càng thích anh đến nhà để làm anh ganh tị đến đỏ mắt… Hôm đó khi nó dẫn mọi người đi khắp nhà xem… Anh nhớ trong phòng ngủ ông Phát có một cái két sắt khá lớn… Anh nghĩ… rất có thể bằng chứng nhận tiền hoa hồng các đối tác cung cấp nguyên liệu của xí nghiệp được ông ta cất giấu trong đó…”
Đan Thy tần ngần đứng trước hai cánh cổng rào to lớn của căn biệt thự, trong đầu nàng vẫn vang lên lời nói của anh Trung. Hôm qua, buổi chiều khi ăn tối cùng nhau, anh và nàng đã thảo luận các cách để cứu Ba, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bế tắc. Thời khắc đó Đan Thy đã tự quyết định phải hành động một mình. Đan Thy đã khóa Facebook, chặn cả số điện thoại của anh Trung… Nhưng để anh không quá lo lắng, nàng đã để lại cho anh một lá thư. Đan Thy nói mình đi tìm bạn của Mẹ xin giúp đỡ, bảo anh đừng cố tìm mình, xong việc nàng sẽ về.
Cánh cửa hé mở. Gương mặt gầy nhỏ của Lộc xuất hiện. Hai con mắt nhỏ ti hí của hắn nhìn lướt qua khắp người Đan Thy liền sáng lên.
– Em vào nhà đi…
Lộc đẩy cổng lớn ra cho Đan Thy bước vào, ánh mắt hắn còn nhìn ra ngoài như nghi ngờ có người đang theo dõi. Đan Thy mỉm cười nhẹ. Nàng hiểu sau lần té đau trước, Lộc cũng không dễ dàng tin mình như vậy. Cũng vì lần bốc đồng trả đũa cho anh đó, mà giờ đây để chiếm lấy lòng tin của Lộc, nàng phải chấp nhận hy sinh nhiều hơn.
– Wah… Nhà anh lớn quá…
– À… Dĩ nhiên rồi…
– Trời ơi… Có cả hồ bơi luôn… Đẹp quá.
– Ha ha… Để cho đẹp thôi… Anh cũng không thích bơi mấy… Nhưng nếu có người đẹp như em bơi cùng thì ok nha…
– Nếu anh muốn… cũng không phải không được mà…
Đan Thy vừa bước theo Lộc vừa xuýt xoa làm hắn cười tít mắt liên tục giới thiệu chỗ này chỗ kia. Nàng đang đóng vai một cô gái ham tiền, dù chướng mắt với vẻ đắc ý còn vồ vập của hắn, nhưng nàng vẫn phải làm ra vẻ lả lơi thích thú.
Lộc dẫn Đan Thy vào nhà, cũng không ngồi phòng khách mà lên thẳng phòng của hắn. Phòng ngủ của Lộc trang trí sang trọng, diện tích còn rộng hơn cả căn nhà hai phòng ngủ của Ba. Đan Thy mặt thoáng ửng đỏ khép nép ngồi xuống ghế salon. Ánh mắt nàng hơi bồn chồn lo lắng nhìn Lộc đóng chặt cửa phòng.
– Em sợ rồi sao? – Lộc cười tủm tỉm đắc ý ngồi xuống ghế bên cạnh Đan Thy.
– Hay là… mình xuống phòng khách nói chuyện đi… – Đan Thy ấp úng nói.
– Em lo lắng cái gì… Anh có ăn em đâu… – Lộc vươn tay ra sau ghế, choàng qua bờ vai thon thả của nàng.
– Không phải em sợ anh… Mà… nhỡ ba anh về… Lại la mắng anh… – Nàng cúi đầu hai gò má đỏ ửng lí nhí nói.
Nhìn Đan Thy vừa e thẹn vừa bật tín hiệu xanh, Lộc dường như sắp chịu không nổi. Hắn nhích người sát đến bên cạnh nàng, bàn tay trên vai nàng cũng bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng.
– Không sao… Ông ấy còn đem cả người tình về… Nói anh cái gì chứ?!
– Người bạn gái nào đến nhà anh cũng dẫn lên phòng vậy sao? – Đan Thy cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, hỏi nhỏ.
– Không có đâu… Phòng anh trước giờ chỉ có em và… Hiền Mai bước vào thôi…
Lộc hồi hộp nghiêng người tới ghé sát vào, hôn nhẹ lên gò má ửng hồng tuyệt đẹp của Đan Thy. Thấy mình thành công, nàng lại không né tránh, hắn háo hức ôm ghì lấy vòng eo nhỏ của nàng… Lộc chợt nhìn xuống nàng hỏi:
– Vậy em đã đến cái nhà tập thể thằng Trung chưa?
Đan Thy hơi nhíu mày như nghĩ đến chuyện không vui, nàng khẽ gật đầu:
– Em đến hồi tuần trước… Rất nhỏ, còn cũ nát nữa…
– Ha ha… Cái ổ chó đó có thể gọi là nhà sao? – Lộc đắc ý cười lớn.
Đan Thy cúi thấp đầu giấu đi ánh mắt lạnh lẽo của mình. Nhưng câu nói mỉa mai của Lộc cũng chứng minh cho nàng biết hắn không hay biết gì về chuyện bỉ ổi Ba của hắn làm ở xí nghiệp. Nếu không, với tính cách đê tiện của Lộc, hắn chắc chắn sẽ lấy chuyện Ba người bạn mình đang ngồi tù mà cười nhạo. Đan Thy mím môi một lúc như đang suy nghĩ, rồi nói:
– Em nhận ra mình đã quá hấp tấp khi yêu một người… Tình yêu không phải chỉ dựa vào trái tim rung động mà được…
– Ha ha… Phải. Em nói rất đúng… Nó nghèo như vậy làm sao xứng với em chứ?!
Lộc đắc ý cười, cúi xuống hôn lên gò má mịn màng của nàng. Hắn hít hà mùi cơ thể nàng rồi không nhịn được nữa, hắn chồm lên đè Đan Thy ngã xuống salon…
– Đừng anh… Nhưng anh có chị Hiền Mai mà… – Đan Thy mặt đỏ ửng kêu lên yếu ớt, hai tay như không có sức lực để đẩy hắn ra.
– Hiền Mai chia tay với anh rồi… Cũng nhờ em đó… Bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh chứ. Có đúng không? – Lộc cuống quýt hổn hển hôn lên bờ môi mềm mại của nàng…
– Em không muốn anh lại nói em dễ dãi đâu… – Đan Thy không né tránh những nụ hôn tới tấp của hắn, nỉ non.
– Không có đâu… Anh thề với em đó…
Đan Thy chợt đưa tay ngăn nụ hôn của Lộc, ánh mắt nghiêm túc nói:
– Thêm một điều kiện nữa… Anh không được nói với anh Trung hay bất kỳ bạn bè nào của anh… Mẹ em quen với Ba anh Trung… Em không muốn chuyện này tới tai mẹ…
Đan Thy biết tính nóng như lửa của anh Trung. Nếu anh biết nàng làm chuyện này, dù để cứu Ba, anh vẫn sẽ phát điên. Nàng thấy được trong mắt Lộc lóe lên một tia đắc ý che giấu rất sâu, nhưng nàng không để tâm. Chỉ cần hắn giữ bí mật này vài ngày, sau khi nàng trở về mọi chuyện không còn quan trọng nữa.
– Được… Anh hứa với em… – Lộc gật đầu chắc nịch.
– Vậy mới ngoan chứ… – Đan Thy choàng tay qua cổ Lộc, trao cho hắn một nụ hôn.
Lộc hối hả không nhịn được chồm lên cơ thể Đan Thy. Miệng hắn hôn rít lấy bờ môi mềm mại của nàng. Đôi môi nàng bị hắn tách ra, để cái lưỡi kia tham lam luồn vào trong. Đan Thy nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở dâng cho hắn chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào của nàng. Một cảm giác buồn nôn từ dạ dày dâng lên làm nàng kìm nén đến mặt đỏ ửng. Đan Thy chợt nhận ra hôn một người mình căm ghét lại khổ sở đến như vậy. Lộc hổn hển rời khỏi môi nàng, khao khát hôn khắp chiếc cổ thon nhỏ của nàng… Tay hắn mân mê bầu vú căng tròn của nàng, tay còn lại luồn vào trong váy vuốt sâu vào giữa cặp đùi non mơn mởn của nàng. Đan Thy mím chặt môi chịu đựng… Dù đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này nhưng nàng vẫn thấy ghê tởm khi tay hắn không ngừng sờ soạng khắp cơ thể mình.
– Ư… Khoan đã… Em muốn tắm trước…
– À… được…
Lộc hổn hển phấn khích buông lỏng Đan Thy ra. Nàng chỉnh lại váy áo xộc xệch, nhìn hắn oán trách rồi đi vào phòng tắm. Đóng cửa phòng tắm lại, Đan Thy cả người liền như vô lực ngồi bệt xuống tại chỗ. Nàng ôm đầu, dòng nước mắt trĩu nặng chỉ chực rơi xuống. Dù đã chuẩn bị tinh thần kiên quyết sắt son đến thế nào thì nàng vẫn chỉ là một cô gái 17 tuổi. Tự trao thân thể mình cho kẻ nàng căm ghét thật sự vượt quá sự chịu đựng của nàng. Giờ phút này Đan Thy chỉ muốn mình chui rúc trong vòng tay của anh. Gối đầu lên cánh tay lực lưỡng của Ba mà ngủ. Nhưng nàng còn quyền lựa chọn sao? Từ khoảnh khắc bước chân vào căn nhà này nàng đã từ bỏ cơ hội quay đầu cuối cùng của mình.
Dù lúc này Đan Thy có thể kiên quyết từ chối Lộc, nàng tin hắn cũng không đủ can đảm cưỡng bức nàng. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với dấu chấm hết cho kế hoạch giải cứu Ba, nói gì đến đòi lại món nợ năm nào của Mẹ. Đan Thy cần lôi kéo Lộc vào cái bẫy tình ái của mình. Nàng cần hợp thức hóa thân phận của mình tại căn nhà này hay ít ra một lý do để ở lại nơi này… Chỉ có như vậy, Đan Thy mới có cơ hội tiếp cận cái két sắt cất giữ bí mật của ông Phát.
Đan Thy đứng lên, lặng lẽ cởi váy áo treo lên. Nàng nhìn mình, lại nhìn cơ thể trần truồng của mình trong gương mà lòng thổn thức day dứt. Đây có lẽ là khoảnh khắc cuối cùng Đan Thy nhìn thân thể trong sạch của mình. Vì chỉ qua đêm nay, dù bên ngoài nó vẫn vậy, nhưng ngấm bên trong da thịt là sự dơ bẩn làm chính bản thân nàng kinh tởm. Đan Thy không biết ngày xưa Mẹ đã vượt qua chướng ngại tâm lý đó như thế nào. Nhưng nàng tin tưởng bà cũng từng khổ sở day dứt khi đối diện với bản thân mình nghĩ lại những phút giây bị tên Phát giày vò xâm chiếm.
Đan Thy hít sâu một hơi, ánh mắt đầy thương cảm dần dần thu lại thay bằng sự lạnh lùng kiên quyết. Nàng cuốn mái tóc dài thành cuộn lớn trên đầu. Bước vào buồng tắm đứng Đan Thy mở vòi sen nhỏ để dòng nước ấm rải đều lên cơ thể.
“Cạch…” – Cánh cửa phòng tắm chợt bật mở, một cặp mắt ti hí nhìn vào rồi bừng sáng.
– Anh… Trời ơi… Anh xấu quá… – Đan Thy xoay người vào trong, mặt đỏ ửng kêu ré lên.
– Hắc… hắc… anh cũng cần tắm mà…
Lộc toàn thân trần truồng bước vào, ánh mắt hắn hau háu nhìn ngắm khắp thân thể của Đan Thy. Dương vật hắn đã sớm cong cớn chĩa ngược lên vì phấn khích. Lộc bước vào buồng tắm, hơi thở cũng nặng nề không che giấu được sự thèm thuồng tột độ khi trước mặt hắn là một cơ thể lõa lồ đẹp như thần vệ nữ.
– Để anh tắm cho em nha…
– Anh hư quá…
Đan Thy mặt đỏ ửng cúi thấp đầu khi Lộc quay người nàng lại đối diện với hắn. Hơi thở hắn cuồng nhiệt hai bàn tay gầy gò xoa xoa dòng nước ấm áp lên hai bầu vú căng tròn của nàng. Lộc không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực, chợt hắn cúi đầu xuống vùi mặt vào hai bầu vú mềm mại của nàng.
– Em đẹp quá đi mất… ôi…
– Anh… ư…
Đan Thy hai mắt nhắm lại, trong đầu nàng lúc này chỉ có anh. Nàng cắn môi ư ử rên khẽ, hai bầu vú ưỡn căng lên cho Lộc hôn hít. Hai đầu vú nàng day dứt trong cái miệng tham lam của hắn. Đầu lưỡi hắn đánh đánh lên đầu núm vú đỏ hồng của nàng, rồi mút mút chùn chụt say mê.
– Ư… ôi… nhẹ nhẹ thôi…
– Ha ha… anh sẽ nhẹ nhàng với em…
Lộc háo hức như một đứa trẻ được quà. Hắn dắt nàng ra khỏi buồng tắm, lau khô cơ thể Đan Thy, rồi dìu nàng thẳng lên giường. Đan Thy toàn thân trần truồng nằm xuống chiếc giường xa lạ. Dù nó rất êm ái, còn thoang thoảng hương thơm của loại bột giặt xả đắt tiền, nhưng nàng vẫn có cảm giác lạnh lẽo sợ hãi như nằm trong một chiếc quan tài sắp được đóng nắp. Cơ thể trần truồng của Lộc đè úp lên người nàng… Mặt hắn lại vùi sâu vào hai bầu vú nàng một tay vừa xoa nắn, vừa hôn hít tham lam. Tay còn lại của hắn vuốt ve khắp cơ thể nàng, rồi luồn vào giữa hai chân nàng mân mê vuốt ve nơi đó.
– Ư…
Đan Thy hai mắt nhắm nghiền bật rên khẽ. Dù chỉ là một tiếng nhỏ nhưng gương mặt nàng đã đỏ bừng lên. Đan Thy cảm thấy xấu hổ, vì âm thanh đó nàng phát ra miệng không có chủ đích, là hoàn toàn theo phản ứng của chính nàng. Nàng không muốn mở mắt ra để nhìn thấy kẻ đang mang cho cơ thể mình cảm giác rạo rực khao khát. Hai đầu núm vú nàng ướt đẫm nước miếng thèm thuồng của Lộc bắt đầu săn cứng lên. Cặp đùi thon dài của nàng muốn khép lại nhưng cứ tự động mở dần ra khi bàn tay hắn liên tục giết sâu vào hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. Đan Thy khổ sở nhận ra dù tinh thần nàng có cứng cỏi đến đâu thì cơ thể nàng vẫn quá non trẻ mềm yếu trước những kích thích như vậy. Một chút lý trí đang giữ cho cho nàng tỉnh táo từng chút bị mài mòn. Nàng không muốn tinh thần buông thả để nhầm lẫn sự ô nhục mình đang chịu đựng trở thành cảm giác khoái lạc sung sướng. Nhưng điều này thật khó. Thật khó…
Lộc thở dốc quỳ gối giữa hai cặp đùi mở rộng của Đan Thy, ánh mắt hắn háo hức nhìn xuống cơ thể trần truồng mềm nhũn thiêm thiếp của nàng. Hắn cầm dương vật đã cứng như sắt đá của mình cọ cọ vào hai mép âm hộ của nàng, rồi bất ngờ đẩy thẳng tới…
– Ưmmm…
Đan Thy che kín miệng vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ. Âm hộ nàng bị hắn lấp kín một cách thô bạo. Nhưng sự thô bạo đó lại không làm cho nàng đau đớn… Nàng thà rằng mình chịu đựng đau đớn hơn là thứ khoan khoái dơ bẩn đang bao phủ lấy trí óc nàng. Lộc vừa hít hà sung sướng vừa giữ chặt bờ eo nàng bắt đầu thúc dương vật ra vào đều đều…
– Ư… ư… ư…
– Chim em bót lắm… sướng chết anh rồi Thy ơi…
Lời nói của Lộc như một lưỡi dao cắt xé trái tim của Đan Thy. Nàng nhắm chặt hai mắt uất nghẹn muốn oà lên khóc. Nhưng dòng nước mắt không lên được mí mắt lại bị sự xâm chiếm mạnh bạo của Lộc kéo tuột trở về. Dương vật hắn như một cái máy dồn dập nhồi nhét vào âm hộ nàng. Cảm giác khoái lạc bao phủ đầu óc nàng, một chút lý trí tỉnh táo cuối cùng cũng bị dập tắt hoàn toàn.
– Ưm… ôi… anh ơi…
– Ah… anh chơi sướng quá hả? Ha ha…
Đan Thy không trả lời câu hỏi thô bỉ của Lộc, nhưng biểu hiện của nàng còn rõ ràng hơn cả. Miệng nàng há hốc rên siết, cơ thể trần truồng của nàng ưỡn cong lên dâng trọn hai bầu vú cho Lộc xoa nắn. Cặp đùi thon dài của Đan Thy mở rộng ra hai bên, quắp chặt lấy eo lưng hắn như muốn giữ dương vật hắn ở sâu bên trong nàng.
– Ưm… ôi…
Lộc chống hai tay lên giường, cơ thể dựng thẳng tư thế chống đẩy. Hạ thể hắn dồn dập hạ xuống giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Đan Thy. Dương vật căng cứng bóng lưỡng nước của hắn liên miên đẩy sâu vào tận cùng bên trong âm hộ của nàng. Đan Thy há hốc thở dốc hai cánh tay ôm chặt quanh cổ Lộc. Gương mặt tuyệt đẹp của nàng ửng đỏ gối chặt lên bờ vai hắn, hai mắt nàng hé mở. Trần nhà liên tục rung động đang từng chút mờ đi…
– Ahhhh…
– Ưm… Ôi…
Lộc ngừng lại cơ thể nằm đè lên cơ thể Đan Thy, hổn hển thở dốc. Nàng há hốc bật rên lớn, cả người mềm nhũn… Hai mắt nàng nhắm chặt chịu đựng sức nặng của hắn. Khóe mắt nàng ươn ướt vì cảm giác kinh tởm của thứ nhơ nhớp bên trong âm hộ mình, cũng nhục nhã với chính cảm giác của bản thân mình. Nếu anh biết nàng không những hy sinh thân thể cho Lộc mà còn sung sướng với hắn… Nàng còn mặt mũi nào đối diện với anh…
– Thy ơi… Em làm anh sướng quá đi mất…
Lộc thì thào tìm đến đôi môi mềm mại của nàng mà hôn. Chiếc lưỡi hắn tìm vào trong miệng nàng, say mê cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Tay hắn vuốt ve khắp cơ thể nàng, vò nắn hai bầu vú nàng…
– Anh cũng tuyệt lắm… Em rất thích… – Đan Thy đáp trả nụ hôn của hắn, chiếc lưỡi nhỏ dâng lên cho hắn ngậm mút.
– Em làm bạn gái anh nha… Anh thật sự không thể xa em được… – Lộc mê mẩn ôm ghì lấy cơ thể nàng thì thầm.
– Ừ… Nhưng giờ trễ rồi… Em phải đi về… – Đan Thy nói.
– Không… không… đừng về… Đang nghỉ hè mà… – Lộc giật nảy người cuống quýt nói. – Em ở đây với anh đi… Ngày mai anh chở em về nhà lấy đồ… Không… Không cần lấy… anh mua cho em hết…
– Trời ơi… Em làm sao ở đây được? Ba anh về thì sao? – Đan Thy vờ ngạc nhiên sửng sốt nói.
“Cạch…”
Như trả lời cho câu hỏi của nàng, cánh cửa phòng chợt bật mở.
– Á… – Đan Thy giật thót, che kín gương mặt đỏ ửng gay gắt.
– Ba… Sao Ba vào phòng con không gõ cửa… – Lộc kéo chăn che cơ thể trần truồng của Đan Thy.
Sau khung cửa một người đàn ông trung niên gầy gò bước vào. Đan Thy che mặt nhưng ánh mắt vẫn nhìn qua kẽ ngón tay thấy được kẻ thù của gia đình nàng. Người đàn ông đã phá nát hạnh phúc gia đình nàng, còn hãm hại Ba phải vào tù… Ông ta thân hình không cao, gương mặt gầy gò với đôi mắt nhỏ ti hí. Đôi mắt đó có một khuôn đúc với Lộc, nhưng ánh mắt lại sắc bén thâm độc hơn không biết bao nhiêu lần. Đan Thy cảm nhận được ánh mắt của ông ta quét qua trên cơ thể làm nàng ớn lạnh sợ hãi.
– Hừ… Lại có bạn gái mới à…
Ông Phát, ba của Lộc, chỉ nói một câu như vậy rồi quay người đi ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, cơ thể Đan Thy vẫn run rẩy nhẹ nhẹ. Cứ như một người vừa đối diện với một con sư tử thoát chết trong gang tấc.
– Ha ha… Thấy không? Ba anh dễ tính lắm… Không có gì phải ngại đâu…
Lộc đắc ý cười lớn. Thấy gương mặt nàng còn ửng đỏ thẹn thùng, hắn thích chí kéo lớp chăn ra khỏi người nàng rồi vuốt ve khắp cơ thể nàng.
– Hì hì…
Đan Thy cười rúc rích, kéo ghì mặt Lộc xuống ngực mình, hai bầu vú nàng ưỡn lên cho hắn thỏa thuê hôn hít. Ánh mắt nàng lúc này chợt lóe lên tia đắc ý nho nhỏ. Nàng đang mạo hiểm đánh cuộc rằng mình có thể qua đêm ở lại nhà Lộc. Nhưng nếu ông Phát ép Đan Thy đi về, như những bậc phụ huynh khác thường làm, nàng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà tính một cách khác.
Mãi nghĩ đến kế hoạch ngày mai, Đan Thy chợt nhận ra Lộc đã đè ép lên cơ thể mình. Cặp đùi nàng bị hạ thể hắn chèn cứng mở rộng ra hai bên. Lộc háo hức cầm dương vật căng cứng đưa vào âm hộ ướt đẫm của nàng…
– Anh… đừng mà… Vừa xong rồi… – Đan Thy hoảng hốt nài nỉ.
– Anh muốn nữa… ngoan đi… – Lộc thở dốc, nhướng người lên thật mạnh.
– Ưm… – Đan Thy há hốc rên nấc lên khi âm hộ nàng một lần nữa bị lấp kín.
Đêm nay thật dài. Trên chiếc giường phủ drap trắng tinh, Đan Thy hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt chịu đựng. Cơ thể không ngừng rung động nhưng đầu óc nàng chỉ nghĩ đến anh, đến Ba và cái két sắt kia…