Phần 19
“Ta có thể phá lệ ra tay một lần, khiến cho hai thủ lĩnh đầu mục của hai bang hội kia biến mất, nhưng điều này chỉ giới hạn một trong hai bang hội. Bởi vì nếu như hai đại bá chủ đồng thời gặp chuyện không may mà nói, rất dễ khiến cho người ta chú ý, nguy hiểm sẽ gia tăng thành mấy lần, không đáng cho ta phải mạo hiểm. Hơn nữa ngoài hai cách này ra, ta sẽ không nhượng bộ chút nào nữa!” Hàn Lập nói xong lời này, khuôn mặt trở nên đanh lại, không mở miệng nữa, hắn lạnh lùng chờ đám phu nhân đưa ra câu trả lời.
Đám người Nghiêm thị sau khi nghe thấy Hàn Lập nói ra cách lựa chọn thứ hai, trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng các nàng sau khi nhìn nhau, vẫn không quyết định ngay.
“Các hạ có thể để cho tỷ muội bọn thiếp thương lượng một chút, rồi trả lời lại cho công tử được không, dù sao đây không phải là chuyện nhỏ, đám bọn thiếp chính phải lo lắng chu toàn một chút mới được!” Nghiêm thị thận trọng nói.
“Đương nhiên có thể, ta không phải người không thông tình đạt lý. Nhưng chậm nhất là sáng mai, phải có câu trả lời, để cho các ngươi thời gian cả ngày, cũng đủ để các ngươi thương lượng kỹ lưỡng rồi.” Hàn Lập sau khi nói xong lời này, liền không để ý tới chúng nữ nữa, nghênh ngang bỏ đi.
Hàn Lập xuống lầu nhỏ, cũng không có về căn phòng đầu hồi, mà dưới ánh mắt kỳ quái của đám đại hán, vênh váo ra khỏi Mặc phủ, dọc theo đường đi sau khi xác định không có người nào theo dõi, Hàn Lập rốt cục về tới khách sạn mà mình trọ.
Vừa bước tới cửa lớn của khách sạn, Tôn Nhị Cẩu vội vội vàng vàng tiến lên nghênh đón.
“Định nói gì, tới trong phòng ta rồi hãy nói!” Không đợi cho Tôn Nhị Cẩu mở miệng nói chuyện, Hàn Lập thản nhiên căn dặn.
“Dạ, công tử gia!” Tôn Nhị Cẩu cung kính đi theo phía sau Hàn Lập.
Vào tới trong phòng, Hàn Lập đi tới bên cạnh giường, vươn vai một cái, mới thờ ơ hỏi: “Xem ngươi trở thành bộ dạng thế này, chẳng lẽ có việc gì rất quan trọng cần nói cho ta biết sao?”
“Công tử, đích xác có chút đại sự không xong, cần phải bẩm báo với lão nhân gia ngài.” Tôn Nhị Cẩu hơi tiến lên trước nửa bước, nói có chút thần bí.
“Định nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần phải ra vẻ.” Hàn Lập liếc xéo Tôn Nhị Cẩu một cái.
“Hắc hắc! Không phải tiểu nhân cố tỏ ra thần bí, mà đúng là có việc không xong đã phát sinh! Tiểu nhân thu được tin tức xác thực, gần đây nhất có một nhóm đông thần tiên ước hẹn tụ tập tại phụ cận thành Gia Nguyên, mở cái gì”Thần tiên đại hội”, nghe nói chỉ cần có thể tham gia hội này, phàm phu tục tử cũng có thể lập tức thành tiên, trở thành một vị tiên gia.” Tôn Nhị Cẩu nói phun cả nước miếng.
“Thần tiên?” Hàn Lập có chút sửng sốt.
“Đúng vậy, đã có người chính mắt nhìn thấy qua, những loại thần tiên này có thể đằng vân giá vũ, còn có thể phóng điện phun lửa! Công tử ngươi nói xem, nếu như không phải người có phúc lớn, làm sao có thể tùy tiện chứng kiến thần tiên đó được.” Tôn Nhị Cẩu nói có chút đố kỵ, xem bộ dạng đó của hắn, trước đó những người hận không thể nhìn thấy thần tiên, tất cả đều đổi thành bản thân hắn.
Hàn Lập lúc này đã sáng tỏ, thần tiên theo như lời Tôn Nhị Cẩu chính là tu tiên giả, chỉ là người trong bang phái bọn họ làm sao có thể biết chuyện đụng chạm của tu tiên giả được? Hàn Lập có chút giật mình.
“Ngươi là thế nào mà biết việc này? Người biết được tin tức này rất nhiều à?” Hàn Lập thấy hứng thú.
“Tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy, là huynh đệ trong bang ta chính tai nghe thấy, nhưng bởi vì bang chủ sợ thần tiên trách tội, cho nên hạ lệnh cấm truyền ra, chỉ có cấp cao của”Tứ bình bang”chúng ta mới biết được tin tức này. Mà ta lấy được tin mật này cũng là từ một vị cấp cao ở đó say rượu. Ta thiết nghĩ cao nhân như công tử đối với cái này nhất định cảm thấy hứng thú, cho nên liền vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc công tử trở về.” Tôn Nhị Cẩu tranh công ân cần nói.
“Ồ! Khổ cực cho ngươi quá, ta sẽ không quên! Nhưng trước tiên hãy nói cụ thể bang chúng kia làm sao có thể tránh được tai mắt của thần tiên, nghe được tin tức đó?” Hàn Lập chỉnh lại thần sắc, bắt đầu truy hỏi nghiêm chỉnh, điều này có thể liên quan quan tới độ tin cậy của tin tức, vì thế Hàn Lập không dám bất cẩn chút nào.
“Ta cũng là nghe bề trên say rượu kia nói thôi, sự việc là như vậy…” Tôn Nhị Cẩu không dám nói láo, đem chuyện mà hắn đã nghe được thành thực nói cho Hàn Lập.
Thì ra tên bang chúng lấy được tin tức này cũng là một đầu mục nhỏ của Tứ bình bang, vốn mấy ngày trước hắn đến ngoài thành phía Tây làm cuộc mua bán lớn, nhưng ai ngờ tình báo có lầm lẫn, đối phương quá khó giải quyết, ngược lại bị chém giết tơi bời, phải chạy trốn vào rừng.
Vì trốn tránh sự truy sát của đối phương, hắn trốn đến một cánh rừng gần đó lánh vào bên trong một cái cây rỗng, nhưng ai ngờ địch nhân còn chưa tìm tới cửa, thì đột nhiên có một con quái ưng hai đầu vô cùng to lớn từ trên trời hạ xuống, chính cái bề ngoài kinh khủng của con ưng khổng lồ đó đã làm cho bang chúng sợ đến hồn phi phách tán.
Người này trước nguy cơ trái lại cũng cơ trí, không ngờ đột nhiên nghĩ ra cách sử dụng “Quy tức công” lưu truyền rất rộng rãi trên giang hồ, làm cho khí tức, nhịp tim chậm lại cực điểm, chuẩn bị tiến nhập vào trong trạng thái giả chết, tránh được sự phát hiện của quái ưng.
Đúng lúc hắn sắp mất đi tri giác thì trên lưng chim ưng lại truyền đến cuộc đối thoại của một đối thanh niên nam nữ, thì ra trên lưng con ưng khổng lồ không ngờ còn có mang người, chỉ là thân hình con ưng kia quá lớn mà hắn lúc ấy vừa hốt hoảng lại khẩn trương, cho nên đã không thể kịp thời phát giác người trên lưng chim ưng.
Cứ như vậy, hắn trong mơ mơ hồ hồ nghe được đầu đuôi việc thần tiên đại hội, khi đó hắn mới biết được đôi nam nữ này nguyên lai là thần tiên, nhưng lúc này Quy tức công đã hoàn toàn phát tác, hắn trong hối tiếc liền mất đi tri giác.
Khi hắn lần nữa tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày thứ hai. Đôi nam nữ kia cùng quái ưng sớm đã không còn bóng dáng, vì vậy sau khi đấm ngực dậm chân hắn buộc lòng phải cúi đầu ủ rũ quay lại trong bang.
Vừa về tới nơi, hắn mau mồm mau miệng, đã không tự kìm hãm được đem việc này nói cho thượng cấp của mình, mà thượng cấp của hắn nghe được không dám giấu diếm, lại báo với bang chủ “Viên tí” Trầm Trọng Sơn, tiếp theo thì phát sinh việc có lệnh cấm truyền ra.
Hàn Lập sau khi nghe xong giảng giải của Tôn Nhị Cẩu, trên mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại khó có thể kiềm chế được kích động.
Tụ hội của hàng loạt tu tiên giả! Đây thực sự là một cơ hội trăm năm không gặp, nếu như hắn có thể tham gia mà nói, vậy có thể chân chính tiếp xúc với thế giới của tu tiên giả rồi, mà không cần phải giống như bây giờ, giống như kẻ mù mò mẫm, ở trên con đường tu luyện đâm đầu loạn khắp nơi.
Hàn Lập hết sức dằn hưng phấn trong lòng xuống, suy nghĩ một chút, sau đó cố gắng trấn tĩnh hỏi:
“Người đó có nghe được, nam nữ thần tiên nói lúc nào, ở đâu sẽ cử hành thần tiên tụ hội hay không?”